[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1036: Lấy Chết Chứng Minh (1)


Chương 1036: Lấy Chết Chứng Minh (1)
Chương 1036: Lấy Chết Chứng Minh (1)
Chương 1036: Lấy Chết Chứng Minh (1)
Tô Oanh có một loại dự cảm, đối phương làm nhiều như vậy, không phải vì dùng những nữ tử vô tội đó đổi tiền, mục tiêu của nàng ta, là nàng!
"Phái người đi phố hoa xem xét gian hoa lâu kia trước, rồi đưa một nhà Nguyệt Lượng đến nơi an toàn."
Tiêu Tẫn khẽ gật đầu, phân phó với ám vệ phía sau.
Một nhà Triệu đại thúc bị xúi giục đi gây rối, nhà cô nương bị hại khác khẳng định cũng có người tới cửa thuyết phục, nếu nàng không muốn cho chuyện này bị phơi ra, vậy phải tìm được những người nhà này ở trước hừng đông, ngăn cản bọn họ đi đến thư viện.
Tô Oanh để ý không phải là thanh danh của mình, nàng để ý chính là sau này thư viện còn có thể tiếp tục hay không, nếu chuyện này bị phơi ra, sau này còn có ai dám đưa nữ nhi của mình đến?
Cũng may người của nàng âm thầm đi tra đã tra được tin tức của những học sinh sinh bệnh đó, hiện tại chỉ cần để người dựa theo địa chỉ đi qua là được.
Tô Oanh nhìn vô tận bóng đêm, khuôn mặt đều hiện ra hàn ý dày đặc: "Ta muốn xem, rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì!"
"Người này, thiên đao vạn quả cũng không quá!"
Khi trời hửng sáng, Tiêu Tẫn về trong cung, chính là vì không cho đối phương phát hiện dị thường.
Tô Oanh đã sớm ngồi ở trên xe ngựa đi thư viện trước.
Nàng xuyên qua màn xe nhìn về phía ánh sáng chói mắt ngoài cửa sổ, đôi mắt đột nhiên nhíu lại, đáy mắt lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Hôm nay thời tiết vô cùng trong xanh, ánh nắng chiếu khắp mọi nơi, lại không chiếu sáng được u ám trong mắt Tô Oanh.
Biết Tô Oanh sẽ đến, tất cả người phụ trách trong thư viện đã sớm chờ ở ngoài cửa thư viện.
Thời gian này, các gia trưởng tới thư viện tham quan cũng đều trình diện, tuy nói không cần tới sớm như vậy, nhưng bọn họ không dám chậm trễ, những người này trời còn chưa sáng cũng đã đến ngoài thư viện chờ.
"Hoàng Hậu nương nương đến."
Mọi người ở ngoài cửa thư viện chia làm hai hàng, xe ngựa của Tô Oanh vừa đến, bọn họ đã rối rít tiến lên lễ bái.
"Tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
Chu Khinh nâng Tô Oanh từ trên xe ngựa xuống.
Đôi mắt thanh lãnh của Tô Oanh đảo qua ở trên người mọi người: "Đều đứng lên đi."
"Tạ nương nương."
"Đều không cần đa lễ, hôm nay các vị là tới tham quan thư viện, mời theo người hầu vào trong thư viện trước là được."
Tô Oanh đi vào thư viện trước, người còn lại rối rít đi theo phía sau nàng đi vào.
Có người hầu bắt đầu giới thiệu kiến trúc thư viện cho nhóm người nhà.
"Tòa nhà này là đài xem sao ở thư viện, ban đêm có thể đứng ở trên đài xem sao, mọi người có thể nhìn xem."
Người hầu vừa dứt lời, trong đám người vang lên một tiếng kinh hô.
"A!"
Mọi người theo tiếng nhìn lại, đã thấy một bóng dáng đơn bạc đứng ở trên đài xem sao.
Trên người nàng ấy mặc viện phục của học sinh, lúc này nàng ấy ngồi ở trên rào chắn đài xem sao, thân thể lung lay sắp ngã.
"Này, này cũng quá nguy hiểm, cô nương, mau, mau trở về, đừng đi ra."
"Đình Đình, hình như là Đình Đình."
Rất nhanh, đã có học sinh nhận ra người ở bên trên.
"Đình Đình, hài tử, con làm gì vậy, mau trở về!" Có một đôi phu thê nhìn một lát sau đó kích động hét to.
Thần kinh của mọi người đều căng chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm ở trên người phía trên.
Như nghe thấy động tĩnh phía dưới, Đình Đình giật giật, việc này làm cho thân thể lung lay sắp đổ của nàng ấy càng nguy hiểm hơn.
"Đình Đình, ngươi đừng nhúc nhích!" Có tiên sinh thất thanh hô to.
Thị vệ xung quanh thấy thế muốn lên đài xem sao, Đình Đình lại đột nhiên lấy chủy thủ ra để ở trên cổ của mình: "Ai cũng đều không được đi lên, nếu ai đi lên ta lập tức cắt yết hầu của mình!"
Lời này khiến người bên dưới sợ không nhẹ, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Đình Đình, con cái gì muốn nói cứ việc nói, ngàn vạn không được làm việc ngốc!" Phụ mẫu của Đình Đình ở dưới đều vội sắp khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận