[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 105: Hài Tử Sinh Như Thế Nào (1)


Chương 105: Hài Tử Sinh Như Thế Nào (1)
Chương 105: Hài Tử Sinh Như Thế Nào (1)
Chương 105: Hài Tử Sinh Như Thế Nào (1)
"Phu, phu nhân, nương tử của ta nàng thế nào?"
"Vị trí thai đã thẳng, có thể sinh."
"A!"
Theo tử cung co thắt càng lúc kịch liệt, phụ nhân đau đến lên tiếng kêu.
"Đừng kêu, giữ lại thể lực." Tô Oanh cũng không ngẩng đầu lên nói.
Có thể là bởi vì không đủ dinh dưỡng, thai nhi quá nhỏ, phụ nhân cũng không sinh lâu lắm hài tử đã sinh ra.
Tô Oanh dùng một mảnh vải nhanh bọc hài tử lại, xử lý vết thương dưới người cho phụ nhân, chờ làm xong tất cả nàng mới đứng lên.
Triệu ma ma hỗ trợ ôm hài tử đi rửa sạch sẽ đưa cho nam nhân: "Là một tiểu tử, chúc mừng."
Nam nhân thật cẩn thận tiếp nhận hài tử, cười rồi khóc, giờ khắc này mẫu tử bình an khiến hắn vui mừng, nhưng lại cảm thấy hài tử không nên đến trên đời này ở ngay lúc này.
"Cảm ơn phu nhân cứu nương tử và hài tử, đại ân của người một nhà chúng ta đều ghi nhớ trong lòng." Nam tử ôm hài tử quỳ xuống trước mặt Tô Oanh dập đầu với nàng.
Tô Oanh nhìn phụ nhân bởi vì suy yếu mà ngất đi, lại nhìn nam nhân cẩn thận ôm hài tử: "Vì sao ngươi bị lưu đày?"
Nam tử nghe vậy, đáy mắt lộ ra một tia hận ý: "Tiểu nhân là tử nhân bị người hãm hại, đối phương nói xây nhà có vấn đề, nhà sập chết người, tiểu nhân đã bị bắt, buộc tội, làm hại nương tử có mang bị lưu đày với ta."
Tử nhân là gọi chung của thợ thủ công, còn là chỉ thợ thủ công xây nhà ở hoặc là nghề mộc.
Tô Oanh mặt không tỏ vẻ gật đầu: "Nương tử của ngươi còn rất suy yếu, căn bản không thể đi lại bình thường, đi theo ta, có lẽ các ngươi có một con đường sống."
Nam tử không nghĩ tới Tô Oanh sẽ chủ động tiếp nhận bọn họ.
"Nhưng từ lời nói tục tĩu của ta ở lúc trước, người đi theo ta quan trọng nhất chỉ có một thứ, trung tâm, nếu ngươi dám nổi lên bất kì lòng xấu xa gì với người của ta." Nàng nhặt cục đá trên mặt đất lên lòng bàn tay nắm chặt, nháy mắt cục đá hóa thành tro tàn: "Đây là kết cục, hiểu không?"
Nam nhân sợ tới mức toàn thân căng chặt gật đầu: "Hiểu, hiểu, phu nhân yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ra bất kì chuyện thương tổn gì với phu nhân."
"Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, đi qua với ta." Tô Oanh tiến lên ôm phụ nhân trên mặt đất lên, đưa tới nơi bọn họ đặt chân.
Triệu ma ma nhìn nam tử nói: "Phu nhân là thật sự tốt bụng, các ngươi chỉ cần không có dị tâm, khẳng định phu nhân sẽ không để các ngươi bị hại."
Nam tử vội vàng gật đầu: "Ta, chúng ta nhất định thề sống chết nguyện trung thành với phu nhân."
Tô Oanh mang theo một nhà ba người nam tử trở về, mọi người đều tò mò nhìn lại.
"Sau này chúng ta có thành viên mới." Nàng quay đầu lại nhìn về phía nam tử: "Ngươi tên là gì?"
Nam tử nói: "Tiểu nhân tên là Điền Mộc."
"Ừ, Điền Mộc, Hạ đại thúc, nấu nhiều đồ ăn chút."
Hạ Thủ Nghĩa cười gật đầu: "Không thành vấn đề."
Sau khi Tô Oanh đặt phụ nhân xuống, đã đi đến dưới một thân cây ngồi chờ ăn cơm.
Đại Bảo Nhị Bảo thấy nàng trở về, chạy đến bên người nàng dựa vào trên người nàng.
Nhị Bảo mở một đôi mắt to nhìn phía hài tử trong lòng nam nhân nói: "Nương, trong lòng thúc thúc kia ôm tiểu bảo bảo, là từ trong bụng thẩm thẩm kia ra sao?"
Tô Oanh xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Nhị Bảo cười nói: "Đúng vậy, như Linh Nhi và Tễ Nhi vậy, cũng đều là từ trong bụng nương sinh ra."
Nhị Bảo ngạc nhiên a một tiếng, tò mò vươn tay nhỏ vuốt bụng sớm đã trở nên bằng phẳng của Tô Oanh: "Con và ca ca cũng là từ trong bụng nương ra."
"Ừ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận