[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1052: Tinh Thần Máy Móc Hao Tổn (1)


Chương 1052: Tinh Thần Máy Móc Hao Tổn (1)
Chương 1052: Tinh Thần Máy Móc Hao Tổn (1)
Chương 1052: Tinh Thần Máy Móc Hao Tổn (1)
Lời này nói ra khiến những người xen lẫn ở trong đám người muốn nhân cơ hội chà đạp Tô Oanh á khẩu không trả lời được.
Tô Oanh làm như vậy, khiến cho bọn họ đều là không thể lợi dụng chuyện này làm to chuyện.
Thân nhân của những nữ tử bị hại đó nhìn Tô Oanh eo thẳng không nhịn được đỏ vành mắt.
Kinh thành rất lớn, nhưng địa phương có thể chứa bọn họ rất nhỏ, mặc dù hài tử của mình trải qua chuyện đáng sợ như vậy, bọn họ đều đã chuẩn bị tốt khả năng bị người áp xuống, nhưng dù thế nào cũng đều không thể tưởng được, đường đường nhất quốc chi mẫu sẽ để cho bọn họ cầm cành mận gai cho bọn họ trút giận.
"Nương nương, đây không phải là lỗi của ngài, ngài vẫn là mau đứng lên đi." Có bá tánh nhịn không được mở miệng, giọng nói đều nghẹn ngào.
"Đúng vậy nương nương, việc này không trách ngài."
Tiêu Tẫn đứng ở chỗ tối để những quan binh chắn ở trước mặt bá tánh đó lui ra.
Đã có một tiểu cô nương lớn mật tiến lên giữ chặt tay Tô Oanh.
Tô Oanh chậm rãi ngước mắt đã đối diện với mắt to trong suốt của tiểu cô nương: "Nương nương, ta thích đi thư viện, ta thích nghe các tiên sinh đọc sách, ta còn thích đồ ăn trong thư viện, rất ngon, sau này, ta còn có thể tiếp tục đi sao?"
Tô Oanh nắm lại tay nàng: "Có thể, chỉ cần ngươi muốn đi, thư viện nữ tử vĩnh viễn rộng mở vì các ngươi!"
"Ba ngày sau, thư viện sẽ khôi phục đi học, bổn cung hy vọng mọi người có thể trở về đi học thật tốt, sau này tuyệt đối sẽ không có bất kì chuyện gì xảy ra tổn thương học sinh."
Ở thư viện được ăn ngủ ngon, còn không cần bọn họ tiêu phí một phân tiền, ngày tháng thật sự khá hơn ở trong nhà nhiều, nếu không có chuyện xảy ra, rất nhiều học sinh hận không thể cả đời đều ở trong thư viện.
"Nguyện ý, ta nguyện ý trở lại thư viện đọc sách, ta muốn đọc sách."
"Ta cũng nguyện ý."
Dần dần tiếng trong đám người đối diện càng ngày càng nhiều.
Tô Oanh quỳ xuống này, tiếng chỉ trích nàng biến mất ở trong một đêm, thanh danh xem như được bảo vệ.
Màn đêm buông xuống.
Tô Oanh xuất hiện ở ngoài cửa nhà tù trong một chỗ sâu thiên lao không bị người ngoài biết.
Hình Bộ thị lang tự mình tiến lên mở đại môn nhà lao ra cho Tô Oanh.
"Nương nương cẩn thận." Nói xong lui sang một bên.
Tô Oanh đẩy đại môn nhà tù ra tự mình đi vào.
Trong nhà lao đầy u tối, chỉ có ánh sáng mỏng manh chiếu vào ở một cửa sổ trên mái nhà.
Ánh sáng yếu ớt vừa lúc chiếu ở trên người nhỏ gầy trong một góc.
Nghe thấy động tĩnh, bóng người kia chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tô lại, đáy mắt là áp lực điên cuồng: "Tô Oanh, vì sao ngươi không giết ta!" Người này không phải là người khác, chính là Chu Tưởng Dung ban ngày bị chém đầu.
Nhìn kỹ, có thể nhìn đến hai móc câu lớn cắm chặt vào trong xương bướm của Chu Tưởng Dung, nhưng nàng ta lại như là không cảm giác được đau đớn vậy.
Tô Oanh trở tay đóng cửa nhà tù lại, kéo áo choàng trên đầu xuống lộ ra đôi mắt đen đến u ám trong bóng đêm.
"Giết ngươi, có thể quá tiện nghi cho ngươi."
Tô Oanh lấy mồi lửa ra, bậc một cây hương.
Khói trắng lượn lờ phiêu ra, chui vào trong mũi Chu Tưởng Dung.
Chu Tưởng Dung chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Chờ đến khi nàng ta lại mở mắt ra lần nữa, xuất hiện trước mắt chính là một lồng sắt kiên cố, bên ngoài lồng sắt đứng đầy người.
Ánh mắt những người đó tràn ngập khinh miệt và lạnh nhạt, ánh mắt nhìn nàng ta giống như là đang xem một món hàng.
Nàng ta bị bán, có thể là bởi vì tuổi còn nhỏ, bị bán vào trong kỹ viện làm việc khổ, hầu hạ những nữ nhân bị nam nhân đùa bỡn đến cơ thể đầy thương tích đó.
Vẻ mặt của các nàng không còn sức sống, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa hận ý nồng đậm.
Nàng ta chẳng qua là làm đổ son phấn của các nàng, các nàng lại dùng thủ đoạn ác độc nhất trừng phạt mình, nàng ta chính nơi các nàng phát tiết oán khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận