[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1058: Bất Ngờ Không (1)


Chương 1058: Bất Ngờ Không (1)
Chương 1058: Bất Ngờ Không (1)
Chương 1058: Bất Ngờ Không (1)
"Phụ thân, ngài muốn đi đâu?" Tay nhỏ của Nhị Bảo giữ chặt Tiêu Tẫn hỏi.
Tiêu Tẫn mặt không đổi sắc: "Đi xem nương các con làm gì."
Đại Bảo chớp chớp mắt với Nhị Bảo, nương đi chuẩn bị bất ngờ cho phụ thân, nếu phụ thân phát hiện trước tiên, vậy không gọi là bất ngờ.
"Phụ thân, nương nói nàng sẽ lập tức trở lại, phụ thân cứ từ từ đi!" Đại Bảo cũng giữ chặt Tiêu Tẫn không cho hắn đi ra ngoài.
Tiêu Tẫn dù là tên ngốc cũng đều biết hai tiểu gia hỏa này và nương của bọn họ đang mưu tính cái gì đó.
Hắn trở lại ghế ngồi xuống, ba người phụ tử mắt to nhìn nhỏ chờ đợi.
Vẫn luôn chờ đến trời sắp tối, trong viện mới vang lên một tiếng bước chân quen thuộc.
Đại Bảo phản ứng trước: "Là nương đã trở lại."
Tiêu Tẫn nhìn về phía cửa, đáy mắt kiềm nén mong đợi.
Giây lát, bọn họ đã thấy Tô Oanh ôm một bồn sứ to đi đến.
"Nhường một chút, nhường một chút, a rất nóng."
Sau khi Tô Oanh vào điện, trực tiếp đặt bồn sứ lên trên bàn.
Ba người phụ tử nhìn bồn sứ to bằng nửa cái bàn như vậy đều ngơ ngẩn.
Chợt nhìn trong bồn sứ tất cả đều là trứng gà tươi... Từng quả trứng trần nước sôi xếp ngay ngắn ở trên mặt bồn... Hội chứng sợ mật độ cao nhìn nhiều sẽ cảm thấy da đầu tê dại.
Chậu trứng gà còn bốc khói nóng, ngửi mùi rất thơm.
"Tiêu Tẫn, sinh nhật vui vẻ." Tô Oanh xoa tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tẫn nói.
Lông mi như cánh chim của Tiêu Tẫn run rẩy: "Đây là... Cái gì?"
Tô Oanh cầm lấy chiếc đũa mở trứng trần ra, lộ ra mì sợi phía dưới: "Ta làm mì thọ cho chàng, thế nào, bất ngờ không, bất ngờ không?"
Lông mày Tiêu Tẫn run lên: "Ừ."
Tô Oanh nâng mày lên, vẻ mạt hơi khoe khoang nói: "Bất ngờ còn ở phía sau, chàng thừa dịp nóng ăn trước đi."
Tiêu Tẫn do dự một lát vẫn tiếp nhận chiếc đũa trên tay nàng: "Đều... Là của ta?"
Vẻ mặt Tô Oanh hào phóng gật đầu: "Đều cho chàng."
Tiêu Tẫn: Nghe ta nói, cảm ơn nàng...
Đại Bảo nhìn bồn chiếm cứ nửa cái bàn, kéo Nhị Bảo.
Nhị Bảo nhận được ánh mắt ý bảo của Đại Bảo, nháy mắt hiểu rõ cái gì, xoay người chạy ra ngoài.
Đại Bảo vừa muốn mở miệng gọi cô bé lại, Nhị Bảo đã đến ngoài cửa.
Tiêu Tẫn ăn hai quả trứng trần, lại ăn chút mì sợi, rõ ràng cảm giác được mùi vị không đúng lắm.
Hắn chiếc đũa đem mặt trên mì sợi mở ra, đã thấy một lớp thịt yên tĩnh nằm ở dưới mì sợi... Thịt chiên ướp mắm chua ngọt...
Yết hầu của Tiêu Tẫn lăn lộn trên dưới, chỉ cảm thấy sọ não hơi đau.
"Thế nào, thấy chưa? Có phải rất bất ngờ hay không, từng một lớp một, mỗi lớp tiến dần lên, mỗi một lớp đều là vui vẻ chàng không tưởng được!"
Vẻ mặt của Tiêu Tẫn phức tạp ngẩng đầu: "Đều phải ăn luôn sao?"
Tô Oanh do dự chớp mắt một cái mới nói: "Chàng thật sự là một chút đều không muốn phần cho ta..."
"Sẽ không!" Tiêu Tẫn giữ chặt tay nàng, trực tiếp kéo nàng đến vị trí của mình ngồi xuống, nhét chiếc đũa vào trong tay nàng.
"Sinh thần của ta, có nàng mới vui vẻ."
Tô Oanh cảm động, dù sao cũng là một bát lớn như vậy!
"Tiêu Tẫn, chàng thật sự tốt."
"Nàng thích là được."
Tô Oanh vui sướng vùi đầu ăn mì.
"Phụ thân, sinh thần vui vẻ!"
Tiêu Tẫn cảm giác chính mình đã giải thoát đảo mắt đã thấy hai bảo bảo ôm đào mừng thọ to như bồn sứ đi đến.
"Phụ thân, đào mừng thọ này là con và Linh nhi làm cho ngài, ngài cũng phải ăn hết đi, ăn rất ngon!" Khuôn mặt nhỏ của Đại Bảo khó khăn từ sau đào mừng thọ dò ra.
"Phụ thân, đào mừng thọ này Linh nhi còn dùng nhân đậu đỏ nghiền và hạt dẻ ngài ăn thích nhất cho ngài, ngài nhất định phải ăn toàn bộ đấy."
Hai bảo bảo không hề chú ý tới sắc mặt của phụ thân nhà mình biến ảo, khó khăn đặt đào mừng thọ lên trên bàn, Linh nhi còn tri kỷ tách ra cho Tiêu Tẫn, lộ ra nhân hạt dẻ vừa đen vừa vàng và đậu đỏ nghiền hỗn hợp bên trong, cô bé ra sức bẻ một miếng to đưa đến bên miệng Tiêu Tẫn: "Tới phụ thân, há mồm, a..."
Tiêu Tẫn: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận