[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1059: Bất Ngờ Không (2)


Chương 1059: Bất Ngờ Không (2)
Chương 1059: Bất Ngờ Không (2)
Chương 1059: Bất Ngờ Không (2)
Tiêu Tẫn giao chiến thiên nhân một phen sau đó chậm rãi há mồm, cắn xuống một miếng, kia vừa ngọt lại mặn, thật là... Một lời rất khó nói hết.
Đại nhi tử của hắn rất tốt, kỳ thật cũng không cần hiếu như vậy.
"Nương, Linh Nhi cũng muốn ăn một quả trứng."
Tô Oanh vô cùng hào phóng chia một quả trứng tráng cuối cùng cho Nhị Bảo.
Đại Bảo nhìn một bồn to đủ mọi màu sắc, mày nhỏ nhíu còn sâu hơn Tiêu Tẫn.
Thôi thôi, nương thích ăn như vậy, để cho bản thân nàng ăn hết đi.
"Phụ thân, ăn đào mừng thọ."
Tiêu Tẫn đang chuẩn bị yên lặng buông tay ở đào mừng thọ ra thì cứng đờ ở giữa không trung.
"Phụ thân không đói bụng..."
"Phụ thân ghét bỏ không ăn sao?" Vẻ mặt Đại Bảo bị thương.
Đúng...
"Khá tốt, tới, ăn chung với phụ thân."
Đại Bảo nhìn nhân đậu tán nhuyễn đen như mực đưa đến bên môi nhanh chóng lui về phía sau một bước, lúc Linh Nhi nặn nhân có hai lần đều rơi xuống mặt đất, cậu bé vẫn không cần ăn!
Cái sinh nhật này, ở dưới tiếng Tô Oanh điên cuồng ăn bún, ở dưới vị hạt dẻ và đậu tán nhuyễn giao hòa kỳ diệu, Tiêu Tẫn trôi qua đặc biệt khó quên!
Tiêu Tẫn cảm thấy buổi tối mình thật sự là ăn hơi căng, cho nên khi tắm gội hắn đặc biệt ngâm lâu một lát, để vận khí gia tốc tiêu hao đồ ăn trong bụng, chờ hắn cảm thấy dạ dày thoải mái chút sau đó mới từ trong tịnh phòng ra.
Tiêu Tẫn mới vừa trở lại nội điện đã cảm giác ánh sáng không ngừng tối hơn vài phần so với lúc trước, trong phòng cũng không thấy bóng dáng của Tô Oanh, lướt qua bình phong đi lên trước, đến là có thể mơ hồ thấy một bóng dáng như ẩn như hiện ở trên giường.
Trong lúc nghi ngờ, cái màn giường nhạt màu bị người xốc lên, mở ra khe hở vừa lúc có thể để hắn thấy đôi mắt phượng câu người kia của Tô Oanh.
Tiêu Tẫn chỉ cảm thấy trong ngực dần cháy lên một ngọn lửa.
Hắn ổn định bước chân, nhưng khi bước về phía trước vẫn hơi gấp không chờ nổi.
Hắn đẩy màn giường ra, đã thấy Tô Oanh mặc thoải mái thanh tân dựa nghiêng ở trên giường, mị nhãn như tơ liếc hắn.
Tiêu Tẫn cảm thấy ngọn lửa trong ngựa kia nháy mắt đốt cháy ra toàn thân.
Hắn vươn tay bắt lấy cổ tay của nàng, thân thể của Tô Oanh tựa như linh xà men đến bám vào, đôi tay khoanh lại cổ hắn.
"Hoàng Thượng ban đêm ăn không ít, không bằng vận động nghỉ ngơi một lát?"
Tô Oanh mới mở miệng, vẻ mị lực kia vẫn ở đó, chỉ là loại mềm mại như không có xương này lại lan ra.
Tiêu Tẫn muốn ngừng mà không được, hắn giơ tay dập tắt ánh sáng duy nhất của nội điện, kéo màn giường xuống, trong phòng ái muội lay động.
Khi Tô Oanh lại mở mắt, đã là ngày lên cao, nàng ngáp một cái, giật giật cơ thể muốn đứng dậy, lại phát hiện hai chân mình nhức mỏi, khi dùng lực đều hơi run rẩy.
Tô Oanh chỉ có thể nằm thẳng ở trên giường như cá mặn bắt đầu điều tức, rót hơi thở đến toàn thân.
Chờ khi nàng mở to mắt lại lần nữa, sức lực trên người đã khôi phục không ít.
Ban đêm cũng không biết Tiêu Tẫn bị cái gì kích thích, chơi không ít đa dạng, nếu không phải nể tình tối hôm qua là sinh nhật của hắn, nàng khẳng định muốn ném hắn văng ra!
Tô Oanh phát ra động tĩnh, Bạch Sương các nàng mới đẩy cửa vào, hầu hạ nàng rửa mặt mặc y phục.
Hiện tại hậu cung cũng chỉ có một mình Hoàng Hậu, Tô Oanh không cần đi vấn an bất kì kẻ nào, cũng không có người sẽ tới trước mặt nàng chướng mắt, nếu chính nàng không có chuyện gì để làm, thời gian nhàn rỗi cứ trôi qua.
Sau khi Tô Oanh ăn no, quả nhiên cảm thấy thật sự nhàm chán, nhưng cũng thích tiêu thụ nhẹ nhàng khó có được giờ khắc này.
Trong viện Phượng Loan Cung có một ghế bập bênh, nàng cho người dọn ghế bập bênh đến dưới mặt trời, ăn uống no đủ nằm ở dưới mặt trời phơi nắng, như con mèo lười biếng, lỗ chân lông toàn thân trên dưới đều giãn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận