[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1062: Đau Đớn, Không Giữ Nổi (1)


Chương 1062: Đau Đớn, Không Giữ Nổi (1)
Chương 1062: Đau Đớn, Không Giữ Nổi (1)
Chương 1062: Đau Đớn, Không Giữ Nổi (1)
Khi đại phu tới thấy vết máu trên váy Lâm Thù Du lòng đều trầm xuống, bắt mạch xong, quả nhiên sắc mặt càng khó coi: "Phu nhân đây là động thai khí, thai nhi không tốt lắm, vẫn mau trở về nằm xuống đi."
Lâm Thù Du không dám trì hoãn, lập tức để người kéo xe ngựa qua rời đi.
Người xem náo nhiệt nhìn bóng dáng Lâm Thù Du rời đi tấm tắc lắc đầu: "Bạch Liên đại tiên nói hài tử của vị phu nhân kia không giữ nổi đâu."
"Gì? Nói khi nào?"
"Ngươi không nghe sao, Bạch Liên đại tiên nói trong bụng phu nhân kia hoài chính là Văn Khúc Tinh, nhưng duyên phận của Văn Khúc Tinh và nàng lại thấp, sợ là không giữ được."
"Bạch Liên đại tiên này thật sự có thần như vậy?"
"Nương ta nói thật sự thần, lần trước chân bà ấy đau, khám bao nhiêu đại phu đều không dùng được, nhưng một lần đi theo vị Bạch Liên đại tiên này tu đạo lúc sau chân cũng không đau, ngươi nói thần hay không."
Những người khác nghe người nọ nói như vậy, rối rít đưa ra suy nghĩ của mình, không bao lâu đám người dần dần tan đi.
Lâm Thù Du không cảm giác được bụng khó chịu, nhưng trong lòng nàng ấy luôn có một loại dự cảm xấu.
Có thể là lời Bạch Liên đại tiên kia ám chỉ trong lòng nàng ấy, nàng ấy vẫn cảm thấy sợ là hài tử trong bụng không giữ được.
Sau khi trở lại Giang phủ, bà tử không dám có nửa điểm giấu giếm nói rõ tình huống của Lâm Thù Du cho quản gia, trên dưới Giang phủ ai không biết lão gia và phu nhân tình cảm tốt, mỗi ngày lão gia hồi phủ đều sẽ dò hỏi tình huống của phu nhân và hài tử trước tiên, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, các nàng nào dám gạt.
Quản gia phái người đi báo cho Giang Dương, lại mời đại phu có thể mời được trong kinh thành đến xem bệnh cho Lâm Thù Du.
Giang Dương vội vàng trở về thì trời đã sắp tối.
Hôm nay cấm quân có tập huấn, sáng sớm hắn đã ra khỏi thành, vừa mới trở về thành đã biết tin tức Lâm Thù Du xảy ra chuyện, hắn không nói hai lời chạy trở về.
"Phu nhân, phu nhân nàng thế nào?" Giang Dương chạy vào trong phòng đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng đậm.
Đại phu trong phòng thấy Giang Dương trở về đều lui qua một bên.
Lâm Thù Du nằm ở trên giường, mặt không có chút máu, sắc mặt thoạt nhìn vô cùng không tốt.
"Giang Dương..." Lâm Thù Du nhìn Giang Dương mặt đầy phong sương suy yếu mở miệng.
Giang Dương cầm tay nàng giọng nói đều nghẹn ngào: "Đừng sợ, sẽ không có việc gì."
Vành mắt Lâm Thù Du vẫn luôn đỏ, lại không khóc, nhưng nước mắt ở lúc nhìn thấy Giang Dương rốt cuộc khống chế không được chảy xuống: "Giang Dương, chúng ta, con của chúng ta... Trách ta, đây đều do ta... Ta không nên ham chơi..."
"Đừng khóc đừng khóc, việc này không trách nàng, trách ta cũng không thể thể ở trong phủ với nàng, nàng không làm sai cái gì không cần lo lắng, ta sẽ tiến cung đi xin Hoàng Thượng phái thái y lại đây xem cho nàng, đừng nóng vội được không?"
Lâm Thù Du cũng không muốn mất đi hài tử, khóc lóc gật đầu: "Ừ, đừng, đừng để cho nương nương biết, trời đã tối rồi, đừng để cho nương nương lo lắng bôn ba vì ta."
Giang Dương mím môi gật đầu, dùng sức cầm tay nàng sau đó đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Hôm nay Bạch Sương nghỉ ngơi, Tô Oanh nói với nàng ấy nếu nàng ấy muốn cũng có thể ra ngoài cung đi chơi, người buồn ở một chỗ thân thể dễ dàng xảy ra vấn đề.
Vốn sáng sớm nàng ấy đã tính toán tốt ra cung, ai biết khi ra cửa nguyệt sự đã tới, mỗi lần nguyệt sự của nàng ấy tới đều không quá thoải mái, cũng nghỉ luôn tâm tư ra cung.
Chỉ là nằm trong chốc lát nàng ấy vẫn cảm thấy bụng không thoải mái, đứng dậy chuẩn bị đến Thái Y Viện xin những thuốc đó dùng để lưu thông khí huyết lưu thông máu, không để chính mình khó chịu như vậy.
Thái Y Viện cách hậu cung không coi là xa, lúc Bạch Sương đến đó đã gần canh giờ nghỉ, không ít thái y đều chuẩn bị ra cung hồi phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận