[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1068: Thiên Kiếp (1)


Chương 1068: Thiên Kiếp (1)
Chương 1068: Thiên Kiếp (1)
Chương 1068: Thiên Kiếp (1)
"Tất cả mọi nơi trong cung đều kiểm tra chính xác rồi à?"
"Vâng, tất cả đều chính xác ạ."
Tô Oanh lật qua lật lại mấy trang sổ sách. Nàng phát hiện bắt đầu từ tháng trước chi tiêu trong cung giảm xuống rất nhiều, thậm chí còn có thể so sánh với cùng tháng của năm ngoái. Triệu ma ma là một người rất tỉ mỉ, các khoản so sánh đều được đánh dấu lại.
"Tiêu Tẫn đúng là một hoàng đế tốt, cần kiệm." Chi phí này thế mà còn ít hơn năm ngoái tận mấy chục lần.
"Vâng, hoàng đế miệt mài với chính sự, yêu nước thương dân, nương nương lại suy nghĩ cho nhân dân, đây đúng là may mắn của Sở quốc ta."
Nếu không phải do tính chất đặc thù của hoàng cung thì nàng còn muốn cho người bên ngoài thuê những cung điện đang để trống kia nữa. Nhiều cung điện còn trống như vậy mà lại không ai vào ở thì đúng là quá lãng phí.
"Ta nhớ ở phía Tây của hoàng cung có một bãi đất trống đúng không?"
Triệu ma ma ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng: "Vâng, đúng là có một mảnh đất như vậy, lão nô còn nhớ rõ ban đầu mảnh đất đó định dùng để xây thủy tạ*, nhưng sau đó không biết tại sao lại bỏ nên đất vẫn để trống."
*Thủy tạ: nhà được xây trên mặt nước.
Tô Oanh khẽ gật đầu: "Ừm, vậy thì dùng để xây khu vui chơi đi."
"Khu vui chơi?"
Triệu ma ma chưa từng nghe về cái này.
Khu vui chơi thì Tô Oanh chỉ mới nghe thôi chứ chưa từng được đến chơi. Đã từng có những lúc đó chính là ước mơ lớn nhất của nàng.
Nàng có thể nhận ra áp lực học tập của hai đứa nhỏ đều rất lớn. Tô Oanh cũng biết đó là những thứ chúng cần phải học, nhưng nàng cũng mong rằng trong quá trình học tập, chúng sẽ không bỏ lỡ những kỉ niệm tuổi thơ của riêng mình.
"Đúng vậy, chính là nơi để mấy đứa nhóc có thể vui chơi đấy. Lát nữa ta sẽ đưa bản vẽ cho ngươi, ngươi đi tìm thợ thủ công xem thử có thể làm được hay không."
Thời đại này vẫn chưa có những vật liệu như sắt thép, xây khu vui chơi bằng gỗ là được rồi, chủ yếu chỉ cần một ít nhân lực thôi chứ cũng không tốn bao nhiêu công sức.
Sau khi Tô Oanh giải thích cho Triệu ma ma về khu vui chơi thì bà ấy cũng rất tán thành. Dù sao thì Triệu ma ma cũng thương yêu hai đứa nhỏ này từ tận đáy lòng.
Tô Oanh tiến tới ngồi xuống trước bàn, cầm chiếc bút than tự chế bắt đầu phác họa trên giấy. Thật ra nàng cũng không hiểu rõ cấu tạo của những thiết bị vui chơi giải trí cho lắm, chỉ có thể miêu tả hình dáng sơ bộ của chúng. Đợi đến lúc đó cho thợ mộc xem thử có thể làm ra được hay không.
Nàng vẽ rất chăm chú, tập trung đến mức Tiêu Tẫn dắt hai đứa nhỏ vào cũng không hề hay biết.
"Mẫu thân, người đang làm gì vậy?"
Đại Bảo tò mò nhìn bản vẽ của Tô Oanh, cảm thấy mấy hình vẽ này thật kì lạ, nhìn vào không biết là thứ gì cả.
Tô Oanh ngẩng đầu lên, cười nói: "Là đồ rất thú vị. Trong cung có một khoảng đất trống gần hậu cung, ta định dùng để làm vài thứ cho hai đứa nhỏ chơi." Câu sau là nàng đang nói với Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn cũng bắt đầu cảm thấy tò mò: "Đồ chơi thú vị là cái gì?"
"Đợi đến lúc làm xong thì chàng sẽ biết." Bởi vì nàng cũng không biết sau khi hoàn thành nó có đúng như những gì mình mong muốn hay không.
Hai cục cưng vô cùng mong đợi thứ gọi là khu vui chơi theo lời của Tô Oanh, chỉ ước gì sáng mai tỉnh dậy nàng có thể biến ra ngay cho chúng.
Ban đêm, Tô Oanh rửa mặt xong thì lên giường nằm, trong đầu toàn suy nghĩ về khu vui chơi của mình. Đến khi Tiêu Tẫn nghe thấy hơi thở của nàng nhẹ đi, mắt nhắm lại thì nàng mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, Tô Oanh nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm ở ngoài cửa, nàng theo quán tính đưa tay sờ qua bên cạnh thì phát hiện ra Tiêu Tẫn đã không còn trên giường nữa. Nhìn trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, Tô Oanh lập tức tỉnh táo lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận