[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1071: Chết Vì Ngạt Thở (2)


Chương 1071: Chết Vì Ngạt Thở (2)
Chương 1071: Chết Vì Ngạt Thở (2)
Chương 1071: Chết Vì Ngạt Thở (2)
Trương thư danh nói khẽ: "Chu Tưởng Dung chết rồi."
Tô Oanh nhướng mày, nàng vừa mới đoán được hơn nửa tháng cũng phải chết rồi: "Chết như nào?"
"Chết vì ngạt thở." Nàng ta dùng dây xích sắt siết cổ mình đến chết.
Hơn nửa tháng này, nàng ta cứ luôn chìm đắm trong vòng đau khổ vô tận có thể xé nàng ta thành từng mảnh, nhân lúc còn có một chút trấn tĩnh, Chu Tưởng Dung vẫn lựa chọn cái chết.
"Nhưng người phía Hình bộ nói rằng thi thể của nàng ta hơi kỳ lạ."
Người của Hình bộ chưa từng thấy người nào kỳ lạ như thế, có thể khiến họ thấy kỳ quái thì chắc chắn có vấn đề gì đó.
Sau khi nghe Trương thư danh nói, Tô Oanh quyết định đích thân đến đại lao Hình bộ để xem xét.
Thi thể của Chu Tưởng Dung đã được đưa ra từ phòng giam đến gian nhà xác.
Nhìn từ xa, cả bên trong nhà xác chỉ có một ngọn đèn đơn độc, trông ảm đạm rất đáng sợ.
Người canh gác không ngờ đêm khuya như vậy lại có người đến nên vội vàng cầm đèn đi tới xem xét.
Sai dịch canh gác bên ngoài không ngờ đêm khuya như vậy vẫn có người đến, bèn vội vã cầm đèn xếp đi tới xem xét.
Sau khi Thượng thư Hình bộ tiết lộ danh tính thì đã đưa Tô Oanh đến trước thi thể của Chu Tưởng Dung.
Dưới ánh đèn mờ ảo, sắc mặt Chu Tưởng Dung tái mét như ma, hoàn toàn không còn hơi thở.
Thượng thư Hình bộ mở tấm vải trắng trên người Chu Tưởng Dung ra, phát hiện mọi y phục và đồ dùng trên người nàng ta đều đã bị cởi bỏ.
Trên bả vai nàng ta vẫn còn vết tích lấy ra của hai cái ngạnh, máu me nhầy nhụa rất ghê tởm, nhưng ngoài ra, trên người nàng ta không có vết sẹo nào khác. Tô Oanh đã nói rồi, không có sự cho phép của nàng thì không ai được tự ý mở cửa phòng giam, không ai dám làm trái lại mệnh lệnh của Tô Oanh.
"Nương nương người nhìn xem, điều kỳ lạ mà vi thần nói nằm ở trên người nàng ta."
Thượng thư Hình bộ chỉ vào vết máu trên người Chu Tưởng Dung, cũng không biết Chu Tưởng Dung mặc lên từ khi nào, trên cơ thể tái nhợt của nàng ta có một vết máu khô, những vết máu này trông không giống như tự nhiên chảy ra mà trông giống bị vẽ lên, ngay cả lòng bàn tay của Chu Tưởng Dung cũng vẽ đầy vết máu.
"Đây là cái gì?" Tô Oanh tò mò chuyển sang nhìn mấy hướng khác, cảm giác những vết máu này giống như hình dáng một loại bùa đặc biệt nào đó.
"Chuyện gì xảy ra với bộ y phục nàng ta mặc vậy, mấy người đã cởi ra à?"
Thượng thư Hình bộ liên tục lắc đầu nói: "Bẩm nương nương, sau hôm người rời đi, không có ai mở cửa phòng giam đó cả. Hàng ngày cũng chỉ có một người giao đồ ăn mà thôi, nhưng người đó không hề đi vào, đến lúc chúng ta phát hiện ra có điều gì đó không ổn thì người đã tắt thở, lúc chết y phục của nàng ta đều bị xé xuống đất, vi thần thấy bộ dạng của nàng ta trông hơi kỳ lạ nên đã sai người khác báo lại với nương nương."
Tô Oanh sai người mang giấy bút tới, vẽ ra hết bùa chú trên người Chu Tưởng Dung, ngày mai nàng sẽ nhờ người xem xem rốt cuộc đó là cái gì.
"Cái xác cứ ném cho chó ăn đi." Nàng ta không xứng được chết toàn thây.
"Vâng."
Khi Tô Oanh quay lại Phượng Loan cung, đèn ở chính điện vẫn còn sáng.
Tối nay, Tiêu Tẫn không dùng bữa cùng với bọn họ mà vẫn luôn ở Ngự thư phòng xử lý quốc sự. Ban nãy nàng đi ra ngoài cũng không nói cho hắn biết, nàng còn tưởng rằng lúc mình trở về thì Tiêu Tẫn đã ngủ rồi.
Sau khi rửa mặt xong Tô Oanh mới trở lại chính điện, dù sao nàng cũng vừa trở về từ nơi an táng người chết.
Tiêu Tẫn mặc đồ ngủ tựa vào bên mép giường đọc sách.
"Đến Hình bộ sao?"
Tô Oanh gật đầu, đi đến bên giường trực tiếp bò qua người hắn.
Ngay khi nàng sắp ngã xuống giường, Tiêu Tẫn ném sách đi rồi ôm nàng vào lòng mình.
"Sao không nói trước một tiếng với ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận