[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1072: Càng Chơi Càng Nghiện (1)


Chương 1072: Càng Chơi Càng Nghiện (1)
Chương 1072: Càng Chơi Càng Nghiện (1)
Chương 1072: Càng Chơi Càng Nghiện (1)
Tô Oanh thuận thế nằm sấp trên người hắn thoải mái híp mắt, giống như một con mèo lười biếng ngửi ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn, cả người đều thả lỏng.
"Chàng còn đang bận việc của mình, ta nói với chàng làm gì."
Đầu ngón tay thon dài của Tiêu Tẫn khẽ vuốt sống lưng của nàng: "Có chuyện gì?"
"Chu Tưởng Dung treo cổ tự tử, lúc chết thi thể có dùng máu vẽ một ít đồ vật kỳ quái, bản vẽ đã được truyền xuống dưới, ngày mai sẽ đưa cho Khâm Thiên Giám bọn họ xem thử." Đối với vấn đề này, Khâm Thiên Giám hẳn đã khá quen thuộc rồi.
"Thôi, ngủ trước đi."
Tô Oanh ngáp một cái, có chút mơ mơ màng màng: "Ngày mai chàng thượng triều sao?"
"Không, ngày mốt mới thượng triều."
"À, ngày mai ta sẽ đi chơi với đám Linh Nhi."
Tiêu Tẫn ôm nàng nằm xuống giường: "Được, chơi giải khuây một chút."
"Ta đi cùng thôi, nơi đó cũng không phải xây cho ta." Nàng có cần phải ngây thơ đến như vậy không?
Tiêu Tẫn cười không nói gì nữa.
Buổi sáng, Tô Oanh còn chưa tỉnh đã nghe thấy giọng nói ríu rít của hai đứa trẻ.
Tối qua, Tô Oanh có nói với bọn trẻ về việc đã lâu chưa đến khu vui chơi, bọn trẻ vẫn còn nhớ rất rõ.
"Mẫu thân dậy chưa?"
Hai cái đầu nhỏ của Đại Bảo và Nhị Bảo từ ngoài cửa ngó vào.
Tô Oanh cười với bọn trẻ: "Dậy rồi, chẳng phải hôm nay hai con còn phải đi học sao, đi trước đi, về rồi mẫu thân dẫn hai con đi chơi."
"Mẫu thân, bọn con có thể dẫn theo bạn được không?" Đôi mắt to của Nhị Bảo sáng lấp lánh.
Đúng là mấy đứa nhỏ, trong nhà có gì thú vị là muốn đi khoe khoang với bạn của mình.
"Được."
"Được rồi được rồi, ca ca, mau lên, chúng ta phải nói với bạn ấy là mẫu thân đã hứa sẽ cho chúng ta chơi với nhau."
Nhị Bảo vui sướng kéo Đại Bảo chạy theo, tốc độ rất nhanh, một đống cung nữ phía sau suýt nữa đuổi không kịp.
Trước khi hai đứa nhỏ tan học, Tô Oanh đã đến khu vui chơi trước.
Lúc trước nàng đã đến đây hai lần, khi đó sân chơi vẫn chưa xây xong, bây giờ quay lại, ngay cả bức tường cao ở bên ngoài cũng đã rực rỡ hẳn lên.
Để khiến cho sân chơi trông sôi động hơn, nàng đã yêu cầu thợ làm vườn vẽ một số động vật nhỏ sống động bên trong và bên ngoài bức tường sân.
Chỉ là...
Tô Oanh nhìn con mãnh hổ được vẽ bên ngoài bức tường, khóe mắt giật giật, động vật thì đúng là động vật, chỉ là có hơi đáng sợ, đặc biệt là đôi mắt của con hổ còn bị cố ý nhấn vào đó hai mảng màu đen u ám, còn không bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác sao?
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Cấm quân canh giữ khu vui chơi thấy Tô Oanh đi tới, vội khom người hành lễ.
Tô Oanh gật đầu, ý bảo bọn họ mở cửa.
Cấm quân nghe lệnh mở cửa ra, Tô Oanh đi vào liếc mắt một cái đã bị đồ vật bên trong thu hút.
Nàng không thể không khen trình độ của thợ thủ công ở đất nước này, nói làm cái đầu ngựa lắc lư kia nhìn sao cho thật sống động là làm giống như thật, nếu không phải do màu sắc không đúng thì nàng thực sự tin tưởng trên đó là đầu ngựa thật rồi.
Ngoài ra còn có đường trượt hình con voi, mặc dù được làm bằng gỗ, nhưng được đánh bóng rất trơn tru, Tô Oanh duỗi tay chạm vào xúc cảm trơn trượt.
Cả một bãi đất trống gần như đã bị chiếm đầy bởi các trò chơi. Trên mặt Tô Oanh lộ ra một nụ cười từ tận đáy lòng, nàng nhìn xung quanh thấy không có người bèn kích động chạy đến cầu trượt, đường trượt này làm khá cao, cho dù là nàng ngồi lên cũng có đủ không gian để đi xuống.
"Ha ha, cầu trượt này thật thú vị."
Tô Oanh phấn khích leo lên rồi lại trượt xuống, trượt xuống rồi lại trèo lên, càng chơi càng muốn chơi nữa.
"Nhìn sự lợi hại của bà đây!" Nàng nhẹ nhàng chống lên, đứng cả người trên thanh xà đôi, sau khi cơ thể cảm nhận được những cơn gió lớn thì dùng sức cả hai tay để di chuyển: "Đồ chơi của trẻ em, ta còn tưởng không vui cơ đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận