[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1092: Kịch Càng Ngày Càng Nhiều (1)


Chương 1092: Kịch Càng Ngày Càng Nhiều (1)
Chương 1092: Kịch Càng Ngày Càng Nhiều (1)
Chương 1092: Kịch Càng Ngày Càng Nhiều (1)
Đầu gối Thượng thư Hình bộ mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt hai người.
"Vi thần đáng chết, cầu Hoàng thượng cho thái y đi cứu người, đại phu khác căn bản cũng không dám tiếp nhận ca này."
Lúc Thượng thư Hình bộ nói lời này, con ngươi vẫn hướng trên người Tô Oanh liếc.
Thật ra hắn muốn Tô Oanh chủ động mở miệng nói muốn quản việc này, chỉ là Hoàng hậu giống như căn bản cũng không có hứng thú!
Tô Oanh ăn uống no say, cung nữ bưng nước nóng lên lau tay cho nàng, Tô Oanh mới đảo mắt nhìn về phía Thượng thư Hình bộ.
"Ngươi nhìn lén bổn cung làm gì?"
Vừa dứt lời, thượng thư Hình bộ lập tức cảm giác được sống lưng lạnh lẽo, ánh mắt Hoàng thượng nhìn hắn ta như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn luôn vậy!
"Vi thần, vi thần không dám..."
"Ngươi không phải là muốn bổn cung tiếp nhận cục diện rối rắm này cho ngươi chứ? Thượng thư Hình bộ, tính toán của ngươi ngay cả một người không có đầu óc cũng đều có thể thấy được."
Thượng thư Hình bộ xấu hổ đến mức mặt trở nên đỏ bừng, nhưng vẫn như cũ cố gắng chống đỡ.
Tiêu Tẫn uống một ngụm trà, để cung nữ đưa gà nướng xuống.
"Lúc trước một đám đại thần nói hoàng hậu quản quá rộng, sao lúc đó ngươi lại nhắm mắt làm ngơ?"
Thượng thư Hình bộ cúi thấp đầu hơn, làm quan trong triều đình ai mà không như vậy, chỉ cần không thương tổn đến lợi ích của mình, người bình thường đều sẽ không mở miệng.
Lúc ấy, thượng thư Hình bộ cũng nghĩ như vậy, chỉ là không ngờ báo ứng sẽ tới nhanh như vậy!
"Vi thần tội đáng chết vạn lần."
Thượng thư Hình bộ không chỉ lo lắng không phá được vụ án, cũng lo lắng Bạch Liên đại tiên thật sự chết, những phu nhân kia sẽ không từ bỏ mà đến trước cửa nha môn đòi chết, vậy hắn thật không cần sống nữa.
"Nếu ngươi muốn cầu xin bổn cung đi cứu người, thật ra cũng không phải hoàn toàn không thể, thế nhưng Thượng Thư đại nhân, thái độ của ngươi phải có thành ý một chút, là, ngươi, cầu, xin, bổn cung, hiểu chưa?"
Thượng thư Hình Bộ không hiểu lắm, đã lăn lộn triều nhiều năm rất ít người lộ ra biểu tình ngây thơ như vậy.
"Trẫm nghe nói ở Tây Nam có một dân tộc, mỗi năm đều sẽ hành hương, mà là hành lễ từ cửa chính đến tận Phật đường, ừm, nghe rất thành kính." Tiêu Tẫn không chút để ý mở miệng.
Tô Oanh nhận lấy trà trong tay cung nữ gật gật đầu: "Hình như là vậy."
Thượng thư Hình bộ đã hiểu!
Hai khắc sau, người trong hoàng cung đều có thể nhìn thấy một bóng dáng thành kính từ cửa lớn hoàng cung từng bước từng bước dập đầu thành kính quỳ lạy về phía Phượng Loan cung.
Có người đi ngang qua hỏi, thượng thư Hình bộ liền nói hắn ta đang cầu xin Hoàng hậu nương nương đi cứu một tù phạm.
Muốn Mẫu Nghi Thiên Hạ đi cứu một tù nhân?
Tất cả mọi người cảm thấy hình như đầu óc thượng thư Hình bộ có chút vấn đề.
Mãi cho đến khi trời sắp tối, thượng thư Hình bộ mới quỳ đến bên ngoài cung Phượng Loan.
Lúc này trán của hắn sớm đã sưng lên rất to, quần đều bị mài rách, bộ dáng thoạt nhìn miễn bàn có bao nhiêu chật vật.
Trong Phượng Loan cung, Tiêu Tẫn gắp cho Tô Oanh một đũa thức ăn, đã đến giờ cơm tối.
"Nếu không muốn đi thì không cần đi."
Tô Oanh ăn hết đồ ăn trong bát: "Không nên, thượng thư Hình bộ tốt xấu gì cũng đã dập đầu một buổi chiều rồi."
Tiêu Tẫn khẽ nhíu mày: "Không cần thiện lương như thế cũng được."
Tô Oanh lắc đầu thở dài: "Cuối cùng ta cũng chỉ là một nữ nhân mềm lòng thôi."
Đại Bảo gắp một đũa thịt, yên lặng cúi đầu ăn cơm, cảnh phụ thân dính chặt lấy mẫu thân càng ngày càng nhiều...
Nếu không phải vì cái bát tự kia, Tô Oanh có thể thật sự lười quản, nhưng sự tình liên quan đến con của nàng, nàng không có khả năng nhắm mắt làm ngơ, nhất là khi đối phương đến trước cửa khiêu khích, bắn tên giết chết phạm nhân ở Hình bộ nha môn, việc này phải to gan đến cỡ nào mới làm được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận