[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 110: Có Phải Ngươi Tăng Cân Rồi Không? (2)


Chương 110: Có Phải Ngươi Tăng Cân Rồi Không? (2)
Chương 110: Có Phải Ngươi Tăng Cân Rồi Không? (2)
Chương 110: Có Phải Ngươi Tăng Cân Rồi Không? (2)
Tô Oanh a một tiếng, nàng tuyệt đối sẽ không nói, trước đây khi sống ở nhà nông, đêm đó nàng đã lén lút khiêng con lợn rừng đi, muốn đưa nó vào trong không gian, nhưng sau một hồi đấu tranh tư tưởng, nàng đã từ bỏ.
"Ngươi nói xem ngươi rõ là bình thường, sao lại đi so sánh với lợn rừng cơ chứ."
Tiêu Tẫn: "..."
Tô Oanh hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt tối đen như mực của Tiêu Tẫn
Nàng đỡ người lên xe, quay người dắt bò dê đi.
Khi cả đội chuẩn bị xuất phát thì nhìn thấy một nhóm người đang đi ra khỏi cổng thành, Lý Đạt vẫn là người dẫn đầu đội ngũ.
Tay chân người trong đội ngũ đều mang xích sắt, vừa nhìn đã biết là tội phạm nghiêm trọng, hơn nữa có ít nhất năm sáu mươi người.
Vẻ mặt Lý Đạt ủ rũ chạy về đội ngũ ban đầu, hắn ta cởi túi nước trên người ra rồi tu mấy ngụm.
"Đội trưởng, những người này là ai? Sao ngươi lại mang bọn hắn ra ngoài?" Có tên quan sai hỏi.
Sắc mặt Lý Đạt càng ủ rũ hơn, vốn dĩ sau khi đi qua Yến Thành, lại đến Yến Tây Quan đưa nhóm người Tô Oanh ra ngoài thì coi như chuyến này của hắn ta đã xong việc, nào ngờ hộ vệ của Yến Thành đột nhiên gọi hắn ta tới, nói rằng triều đình giao cho hắn ta một nhiệm vụ bổ sung vào lúc 0 giờ, bảo hắn ta tiện thể đưa 60 phạm nhân cùng đi đến Bắc Hoang luôn.
Hắn ta nói bóng nói gió thăm dò lai lịch của những phạm nhân này từ chỗ hộ vệ, nhưng hộ vệ lại giữ kín như bưng, lúc đó hắn ta cảm thấy tình thế không ổn, nhưng có văn thư của triều đình, hắn ta không có gan từ chối tiếp nhận nhóm người này.
May mắn chân tay bọn họ mang xích sắt, việc trông giữ cũng sẽ dễ dàng hơn.
Đội ngũ bị lưu đày ban đầu vì sự xuất hiện của những người này mà trở nên căng thẳng, mọi người đều có thể nhìn ra nhóm người mới này không dễ chọc nên muốn tránh xa bọn họ.
"Các người đi phía sau đội ngũ, thành thật cho ta."
Quan sai vung roi hét lên.
Tô Oanh nhìn những người này, nàng khẽ cau mày.
Sau khi sắp xếp cả đội xong, đội ngũ bắt đầu xuất phát.
Tô Oanh, Hạ Thủ Nghĩa và Trình Minh thay phiên nhau lùa bò dê, những người khác chia nhau ngồi lên xe ngựa.
Sau khi trời tối, Lý Đạt tìm một chỗ nghỉ chân, tất cả mọi người dừng lại.
Càng đến gần Yến Tây Quan, đồng bằng càng rộng mênh mông và gần như không thấy điểm cuối.
Tô Oanh ôm đứa trẻ xuống ngựa, nàng muốn đi xung quanh xem có nguồn nước nào không, sau đó kiếm một ít củi về đốt.
Nàng đứng dậy đi về phía sau, khi vòng qua nhóm phạm nhân, đột nhiên có người thò chân ra chặn đường nàng.
Tô Oanh cụp mắt xuống, chợt đối mặt với một khuôn mặt tươi cười âm u lạnh lẽo và khát máu.
Tô Oanh chỉ liếc nhẹ hắn ta một cái rồi ngẩng đầu bước đi.
Trong thoáng chốc, nàng dường như có thể nghe thấy tiếng cười sắc bén của người đàn ông đó, nàng quay đầu nhìn, người đàn ông đó vẫn luôn nhìn nàng, hắn ta khiêu khích liếm môi.
Tô Oanh kìm nén sự kích động muốn xé xác hắn ta ra, gương mặt vô cảm quay người đi tìm nguồn nước.
Người đàn ông thấy Tô Oanh không lên tiếng thì càng cười suồng sã hơn.
Tô Oanh tìm thấy một con suối trên một ngọn đồi, thấy xung quanh không có ai, nàng dùng ống dẫn để dẫn nước suối vào trong không gian của mình càng nhiều càng tốt, ở mạt thế, nguồn tài nguyên nước sạch cực kỳ khan hiếm, vì vậy ban đầu không gian của nàng không nhiều nước lắm.
Sau khi đổ đầy tất cả các thùng chứa nước trong không gian, nàng rửa mặt ở hạ nguồn của con suối, sau khi tẩy rửa xong thì cảm thấy sảng khoái hơn hẳn.
Nàng lấy dụng cụ máy dò sinh vật ra để vào trong núi xem có thú rừng hoang dã nào xung quanh không, nhưng dụng cụ chạy khắp nơi cũng chẳng thấy gì ngoài hai con thỏ rừng.
Tô Oanh tới chỗ đất phẳng nhanh chóng lột da làm sạch con thỏ.
Lúc này trời đã tối, các quan sai đang phân phát lương khô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận