[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1103: Ăn Đến Mảnh Xương Cũng Không Còn (2)


Chương 1103: Ăn Đến Mảnh Xương Cũng Không Còn (2)
Chương 1103: Ăn Đến Mảnh Xương Cũng Không Còn (2)
Chương 1103: Ăn Đến Mảnh Xương Cũng Không Còn (2)
Tô Oanh cúi xuống ôm cô bé: "Tỷ tỷ cũng nhớ muội, dường như đã cao lên rất không ít."
Tước Tước ôm cổ Tô Oánh rồi hôn lên mặt nàng, hôn xong còn ngượng ngùng nhìn nàng: "Muội cao lên rồi, nghe lời tỷ, ăn uống đầy đủ, nhất định sẽ cao bằng tỷ."
Tô Oanh đặt cô bé xuống, nắm tay cô bé đi vào nội đường: "Ca ca muội đâu?"
Tước Tước chớp mắt nói: "Ca ca nói hôm nay tỷ sẽ đến nên vào bếp nấu đồ ăn ngon cho tỷ rồi."
"Hmm? Cái gì ngon thế?"
Tô Oanh đã trở lại kinh thành lâu như vậy, nàng có chút nhớ các loại hải sản do Mạc Đồ làm.
Tước Tước cười tươi đến độ lộ ra một hàm răng nhỏ: "Tỷ tỷ sẽ sớm biết thôi, ca ca nói không để tỷ qua, để tỷ cùng muội ở chỗ này chờ."
Tô Oanh kéo tay Tước Tước ngồi xuống ghế: "Được rồi, ta không đi, ta ngồi đợi ăn."
Ông lão giữ cửa lúc nãy bưng lên một ít đồ điểm tâm tới, nói: "Phu nhân nếm thử một chút. , đây là điểm tâm mua trên đường lúc sáng đấy."
Tô Oanh khẽ gật đầu, lão giả lui xuống.
Tước Tước háo hức nhìn đồ điểm tâm, vươn tay nhặt một miếng đưa cho Tô Oanh: "Tỷ tỷ ăn đi. Món ăn vặt này ngon lắm, tối qua ông nội mua cho muội đó."
Người có thể được Mạc Đồ an trí ở đây nhất định là người mà hắn ta rất tin tưởng, Tô Oanh mỉm cười nhận lấy đồ ăn, đồ ăn đã nguội rồi nhưng trên tay nàng vẫn ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng của nó.
Tô Oanh cắn một miếng, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn bay tới.
Nàng quay lại và thấy Mạc Đồ đang bưng một chiếc đĩa lớn đi tới.
"Thuộc hạ tới hiếu kính với giáo chủ đây." Mạc Đồ đặt một chiếc chậu to bằng cả người mình lên bàn, mùi thơm vừa rồi mà Tô Oanh ngửi thấy từ đó tỏa ra.
"Cái gì đây? Mùi thơm quá?"
Đôi mắt của Tô Oanh quay trở lại từ cái chậu và rơi vào Mạc Đồ.
Hắn ta chẳng biết khi nào đã nhuộm mái tóc trắng thành đen, mái tóc đen làm cho khuôn mặt thanh tú của hắn ta nổi bật hơn, khiến hắn ta trông như một công tử nhẹ nhàng anh tuấn, y phục xanh càng khiến hắn ta một một cỗ khí chất thanh nhã, cùng Mạc Đồ mà nàng đã biết trước đây như là hai người khác nhau.
Bắt gặp ánh mắt của Tô Oanh, đáy mắt Mạc Đồ hiện lên một tia kỳ dị, nhưng nhanh chóng bị hắn ta che giấu, hắn ta cười rạng rỡ, nhướng mày: "Không phải giáo chủ bị vẻ ngoài tuấn tú của ta mê hoặc chứ? Thuộc hạ nghe nói các hoàng hậu tiền triều trước cũng ở sau lưng lén lút nuôi dưỡng mấy nam sủng, mặc dù không được ra ánh sáng, nhưng nếu là giáo chủ ngài thì cũng không phải là không thể."
Tô Oanh thu hồi ánh mắt, đi đến trước bàn, đưa tay lấy một con tôm to bằng lòng bàn tay ra ăn: "Nam sủng là gì? Ăn được không?"
Mạc Đồ đi tới trước mặt Tô Oanh, hận không thể áp cả người mình vào người nàng: "Có thể chứ, có thể cho ngài ăn đến mảnh xương cũng không còn."
Tô Oanh ném đầu tôm ra, dùng bàn tay đầy dầu đẩy thân thể Mạc Đồ ra: "Đừng cản chuyện."
Mạc Đồ nhìn vào vết bàn tay cọ dầu trên ngực mình, hít một hơi thật sâu.
Sau khi thay áo bào sạch sẽ quay lại, một đĩa hải sản lớn đã lọt vào bụng Tô Oanh và Tước Tước.
"Ca ca ơi, muội để lại cho huynh một bát tôm bóc vỏ, ăn nhanh đi."
Trong lòng Mạc Đồ thở dài, quả nhiên hắn ta đã không uổng công nuôi dưỡng nha đầu này.
Không ngờ, hắn ta chưa kịp đưa tay ra, bát đã bị Tô Oanh ngang nhiên cướp đi.
"Ca ca muội bị dị ứng với tôm, nên để tỷ thay hắn đi."
Tô Oanh ăn mấy con tôm vào bụng chỉ trong vài miếng.
Tước Tước tỏ vẻ bất lực, Mạc Đồ nhún vai ngồi xuống ghế.
"Dù gì cũng là thuộc hạ khổ khổ sở sở mang tới, dù sao cũng phải để lại cho thuộc hạ một miếng chứ?"
Tô Oanh đặt bát lên bàn, lạnh lùng liếc hắn ta một cái: "Cái gì cũng không làm xong, còn muốn ăn? Bát hải sản vừa rồi cùng lắm chỉ là lời xin lỗi của ngươi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận