[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1111: Tà Thuật Sống Lại (2)


Chương 1111: Tà Thuật Sống Lại (2)
Chương 1111: Tà Thuật Sống Lại (2)
Chương 1111: Tà Thuật Sống Lại (2)
Sự tình với Bạch Liên Giáo đã kết thúc, Nhiếp Quân gần như đã bình phục trở lại lớp học.
Ngày hôm nay, sau khi hai đứa nhỏ học xong, Nhiếp Quân bèn theo bọn họ đi đến Phượng Loan cung.
Nhiếp Quân cầm một cái hộp, vẻ mặt cung kính quỳ xuống trước mặt Tô Oanh.
"Tổ mẫu nói mạng của Nhiếp Quân là được hoàng hậu cứu, nhưng Nhiếp Quân không có gì để báo đáp, vì vậy có chút lễ nhỏ mong nương nương nhận lấy."
Tô Oanh nhìn bóng lưng thẳng tắp quỳ xuống của cậu bé, cảm thấy tiểu tử cứng đầu này rất thành khẩn: "Đứng lên đi."
Chu Khinh tiến lên nhận lấy hộp gấm trong tay Nhiếp Quân mở ra, bên trong là một cây nhân sâm ít nhất ba trăm năm tuổi, loại nhân sâm này cực kỳ hiếm, Nhiếp gia cũng thật có tâm.
"Thay mặt ta gửi lời hỏi thăm tới Hậu lão phu nhân."
Tô Oanh nhìn thấy hai đứa nhỏ thò đầu ra ngoài cửa thì bảo bọn họ dẫn Nhiếp Quân đi sân chơi.
Trẻ con vẫn rất ham chơi, nghe nói có thể đến sân chơi, Nhiếp Quân không còn kiềm chế câu nệ như trước nữa, vui vẻ cùng hai đứa nhỏ rời đi.
"Nương nương, người của Khâm Thiên Giám cầu kiến." Tiếng cung nữ thông báo ở ngoài cửa vang lên.
Tô Oanh nghe vậy, tình toán một chút thì đã lâu lắm rồi, người tài của Khâm Thiên Giám mới tới tìm.
"Cho họ vào."
"Vâng."
Khâm Thiên Giám đi vào chính điện cúi đầu hành lễ, Tô Oanh ra hiệu cho hắn ta đứng lên nói.
"Hoàng hậu, lúc trước ngài cho người đưa phù văn đến chỗ vi thần, vi thần đã tìm ra xuất xứ của nó."
"Ừ, nói nghe một chút xem."
"Hồi bẩm nương nương, lý do khiến đám vi thần lâu như vậy không hiểu ra được là vì phù văn kia thuộc về cấm thuật. Vi thần vẫn luôn lật tìm điển tịch thì mới có một quyển ghi lại cấm thuật cổ tịch này."
Khâm Thiên Giám vừa nói vừa lấy ra một cuốn sách cổ màu ố vàng từ trong người, nói: "Nương nương, mời xem."
Chu Khinh đưa cuốn sách cổ cho Tô Oanh, bên trong có một trang đánh dấu trang, nếu dọc theo dấu trang mở ra, liếc nhìn có thể nhìn thấy phù văn trên người Chu Tưởng Dung.
"Tà thuật sống lại?"
"Đúng, chính là tà thuật sống lại, thuật pháp này cực kỳ âm độc, cần sớm bố trí trận pháp ở âm trạch phía Bắc ở mặt Tây Nam, sau đó chọn thời điểm âm khí mạnh nhất trong tháng, dùng máu trên người vẽ lên bùa chú, sau khi treo cổ mà chết là có thể để cho thuật pháp có hiệu lực."
Tô Oanh cau mày nói: "Làm sao sống lại? Thân thể của nàng ta đã bị đốt cháy từ lâu rồi."
"Nàng ta sẽ tái sinh thành một người sinh vào giờ âm âm lịch, nhưng không nhất thiết phải là người sinh vào giờ này, mà còn phải trùng với thời điểm nàng ta treo cổ tự tử."
"Cấm thuật này có thể khiến người ta sống lại?"
Vấn đề này hỏi Khâm Thiên Giám rồi, hắn ta cũng chưa từng thử qua?
Tô Oanh sau đó nghĩ đến thân phận của Chu Tưởng Dung, cảm thấy có khả năng: "Chu Khinh, phái người đi hỏi xem Chu Tưởng Dung chết khi nào, ta muốn có thời gian chính xác."
"Vâng."
"Có cách nào để phá giải cấm thuật này không?"
Khâm Thiên Giám suy nghĩ một chút nói: "Bởi vì là tà thuật, tà thuật sợ nhất chính là chính đạo, chúng ta có thể lập một pháp đàn, tiến hành nghi thức, xem có thể phá được hay không."
"Nếu không bị phá thì sẽ thế nào?"
"Cấm thuật thành công thì người dùng thuật sẽ sống lại ngay lập tức."
"Đã qua một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ nàng ta còn chưa sống lại sao?"
"Nương nương, cho dù là cấm thuật cũng cần đến thời gian. Ít nhất cũng cần cúng bốn tuần bốn mươi chín ngày thì thuật pháp mới có thể có hiệu quả, ngày mai vừa vặn là ngày thứ bốn mươi chín."
Nói cách khác, cho dù là thật thì hiện tại Chu Tưởng Dung cũng không thể sống lại trong thân thể của một người khác được.
"Khi nào thực hiện?"
"Ngày mai là ngày giữa tháng, đây là lúc âm khí rất mạnh, cũng là ngày nàng ta thành công, ngày mà nàng ta yếu ớt nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận