[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1114: Giúp Bọn Họ Thêm Lần Nữa (1)


Chương 1114: Giúp Bọn Họ Thêm Lần Nữa (1)
Chương 1114: Giúp Bọn Họ Thêm Lần Nữa (1)
Chương 1114: Giúp Bọn Họ Thêm Lần Nữa (1)
Nhà ở như vậy cho dù bị sụp xuống, bởi vì mái nhà được làm chủ yếu bằng rơm rạ nên khả năng chết người sẽ nhỏ hơn một chút.
Nhưng hiện tại chuyện phiền phức lớn nhất ở Côn thành chính là mùa đông đã đến, nhà cửa của những người dân đã bị phá hỏng, rất nhiều tài sản và lương thực đều không còn nữa. Nếu như gặp phải cái lạnh của mùa đông thì chỉ sợ không có ít người sẽ phải chết lạnh chết đói.
"Lương thực cứu nạn đã được phát xuống, còn có áo bông, vải bông và than đều đã để mọi người chuẩn bị phát xuống. Khí hậu ở bên kia không lạnh như ở kinh thành nhưng vẫn phải giúp cho người dân sống sót được khi mùa đông đến."
Ở thời đại này chủ yếu dùng cơ chế tiểu nông là chính, rất nhiều gia đình đều tự cung tự cấp, bây giờ lương thực trong nhà mình không còn nữa, đây chính là áp lực rất lớn đối với triều đình. Quốc khố của nước Sở trong năm nay đã bị mang ra bên ngoài dùng không ít, đã sắp đào hết rồi.
"Chuyện này trẫm giao cho Công bộ và Tô Ngọc Luân đi làm rồi."
Tô Oanh nhướn mày thản nhiên liếc mắt nhìn Tiêu Tẫn một cái, ai mà không biết Công bộ thượng thư lúc này chính là môn sinh của Tịnh quốc công, hai bên thị lang ở dưới đều có không ít người từ trong dòng họ của Tịnh quốc công tới làm.
Tịnh quốc công từng làm những chuyện như vậy, chính là chuyện lúc trước Tô Ngọc Luân từng làm, hiện tại Tiêu Tẫn đưa người của hai phe vào làm cùng một chỗ, không phải là cho bọn họ có cơ hội tỉ thí sao?
Có điều như vậy cũng tốt, có đối thủ cạnh tranh nhìn chằm chằm thì bọn họ mới không dám phạm lỗi.
Mắt nhìn thấy thời tiết càng lúc càng lạnh, Tô Oanh để cho hộ bộ tìm cho mình một triền núi thoai thoải.
Hộ bộ thượng thư không dám chậm trễ chút nào, thời gian chưa đến ba ngày đã đem đến rất nhiều vị trí triền núi cho Tô Oanh lựa chọn.
Sau khi Tô Oanh tiến hành khảo sát thực địa, từ trong đó chọn ra hai địa điểm.
"Nương nương, người tìm sườn núi này là có dự tính gì vậy?"
Tô Oanh dẫm lên bùn đất trên triền núi, nhéo lấy chút bùn chà xát ở trong tay.
"Có công dụng lớn."
Hộ bộ thượng thư không biết công dụng lớn trong lời của Tô Oanh là gì, nhưng không dám hỏi, cũng không dám nói gì.
Vài ngày sau những người đi qua triền núi này phát hiện trên sườn núi có không ít người đang cầm cuốc xẻng đào hố.
Những người này đều là phụ mẫu của những nữ tử được chọn từ trong thư viện nữ tử, gia đình của những cô nương này đều nghèo khổ. Vậy nên Tô Oanh đến giúp bọn họ một phen, trả lương cho họ để họ làm việc ở đây, ít nhất có thể khiến bọn họ không phải trải qua thiếu thốn trong mùa đông.
"Nương nương, người đến đây đào hầm chặt cây là muốn làm gì vậy?"
"Đốt than." Tô Oanh nhìn phương hướng của triền núi rồi nói.
Trước đó Triệu ma ma từng vô tình đề cập đến một vấn đề, nói sản lượng bông năm nay của nước Sở ít đi. Nếu năm nay lạnh thì sẽ có rất nhiều người dân nghèo khổ bị đói lạnh chết.
Lúc ấy nàng đã nghĩ đến chuyện đốt một ít than củi, bán ra ngoài với giá rẻ cho dân chúng nghèo khổ, cũng gián tiếp dạy cho bọn họ kỹ thuật đốt than, để cho sau này bọn họ có thể kiếm được bát cơm ăn.
"Nương nương thật sự yêu thương dân chúng."
"Dù sao ở hậu cung cũng nhàn rỗi, ra ngoài nói chuyện đi dạo hoạt động một chút cũng tốt."
Cánh rừng ở ngoại ô kinh thành thật sự rất dày, Tô Oanh để cho bọn họ chặt cây rải rác, sẽ không chặt cho trọc hết cây của một đỉnh núi. Đợi tới đầu xuân năm sau còn có thể để dân chúng gieo cây giống xuống dưới, như vậy thì đời sau có thể tiếp tục hưởng thụ quà tặng thiên nhiên ban tới.
Tô Oanh nhìn mọi người đang ra sức làm việc ở trên sườn núi, đột nhiên nhớ tới khung cảnh trước kia ở Bắc Hoang, khi đó mọi người cũng đều tràn ngập hy vọng đối với tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận