[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1115: Giúp Bọn Họ Thêm Lần Nữa (2)


Chương 1115: Giúp Bọn Họ Thêm Lần Nữa (2)
Chương 1115: Giúp Bọn Họ Thêm Lần Nữa (2)
Chương 1115: Giúp Bọn Họ Thêm Lần Nữa (2)
Thực ra nàng thích cuộc sống đơn giản trong sáng ở thành Thiên Khôi, không cần đấu đá lẫn nhau. Dù sao thì người ở nơi đó còn phải dồn hết sức lực vào cuộc sống, làm gì có nhiều suy nghĩ đến chuyện khác như vậy được.
Mỗi tháng Sở Vân đều sẽ gửi thư báo cáo tình hình ở thành Thiên Khôi cho nàng, cho dù là một lá thư báo cáo thì Tô Oanh cũng cảm thấy được một cảm giác thân thiết không hiểu được.
"Nương nương, đến buổi trưa rồi, chúng ta đi dùng cơm trưa trước ạ." Chu Khinh bưng một hộp đồ ăn đến.
Mấy ngày này ngày nào Tô Oanh cũng đều đợi đến gần giữa trưa mới đi ăn cùng nhóm dân chúng, không có đãi ngộ đặc biệt nào cả.
"Giữa trưa hôm nay có món gì ngon không?"
Chu Khinh cười nói: "Hạ đại thúc sợ người ăn không ngon miệng nên từ sáng sớm đã chuẩn bị một cái đầu lợn thật to, làm cho mọi người món thịt luộc dưa chua, từ xa nô tỳ đã ngửi thấy mùi thơm rồi."
Quan sai trông coi trên sườn núi cũng bắt đầu gõ chuông báo tới giờ ăn cơm trưa, tiếng chuông vang lên khiến mọi người đều kích động chạy xuống dưới chân núi.
Không kích động không được, những người này sống vài chục năm cũng chưa từng nếm qua vị thịt. Bây giờ tới đây làm việc không chỉ có tiền công mà còn được bao cơm ăn bên trong có thịt, đó là chuyện nằm mơ bọn họ cũng không dám nghĩ đến!
Công bộ dựng ở dưới chân núi vài gian nhà gỗ giản dị, chính là dùng để cho dân chúng ăn cơm trong đó.
Tô Oanh đi vào nhà gỗ rồi ngồi xuống một cái bàn sâu trong góc, Chu Khinh mang đồ ăn bên trong hộp ra bên ngoài.
"Nương nương mau ăn khi còn nóng đi ạ, đại thúc nói buổi tối khi trở về sẽ chuẩn bị cho nương nương cháo nóng mà nương nương thích nhất."
Thời tiết hôm nay mà ăn một bát cháo thịt băm thì thật sự quá tuyệt vời.
Tô Oanh bưng bát lên, còn có không ít dân chúng làm công đến đây kéo ghế ngồi xuống để ăn cơm.
Thấy Tô Oanh ngồi trên chiếc ghế ở trong góc sâu nhất cũng không dám đến quấy rầy.
Bọn họ biết đây là Hoàng hậu nương nương, bọn họ cũng biết mình có thịt ăn có tiền công đều là ơn phước của Hoàng Hậu nương nương.
Những gì Tô Oanh làm khiến cho dân chúng cảm giác được rõ ràng rằng vị Hoàng Hậu này thật sự để ý đến những người dân ở tầng lớp thấp như bọn họ.
Dù sao thì nước Sở dựng nước đã nhiều năm, cho tới bây giờ cũng không có vị hoàng hậu nào giống như vị hoàng hậu này, sẵn lòng ngồi giữa chúng dân ăn cơm ăn rau đầy mồm như họ.
Tô Oanh như vậy không chỉ sẽ khiến cho nhóm dân chúng cảm thấy được nàng không giống như những cơ nương xuất thân trong những gia đình quý tộc đầy quy tắc. Ngược lại cảm thấy được nàng vô cùng gần gũi với dân chúng.
Sau khi mọi người ăn no thì ngồi nghỉ tạm trong phòng rồi mới tiếp tục đi làm.
Phòng ăn chỉ còn lại mấy người Tô Oanh ở lại.
Thực ra trước đó Tô Oanh không phải không nghĩ đến việc nâng cao thực lực quân sự của nước Sở, nhưng việc này quá lớn, nóng vội như vậy không phải là chuyện tốt. Đây là thời đại vũ khí lạnh nên để tất cả phát triển theo thời đại, có một số đồ vật cần thời gian để chấp nhận sự xuất hiện của chúng.
Ngay cả Tiêu Tẫn, nàng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn rằng sau khi có được vũ khí sát thương lớn, hắn sẽ không phái quân đến nước khác, huống hồ là người khác?
Hiện tại dân chúng có thể cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp. Đối với đất nước này mà nói, đã là chuyện may mắn lớn nhất rồi.
Thời gian trôi qua ngắn ngủi vài ngày, củi để đốt thành than và hố đất đã được chuẩn bị xong.
Ở kinh thành có rất nhiều thợ thủ công thành thạo làm than, Tô Oanh tìm đến một nhóm thợ thủ công dạy dân chúng quá trình và nguyên tắc đốt than.
"Nương nương, đốt đống than này rồi thì những người thợ thủ công vốn có kia chẳng phải sẽ không có việc làm kiếm sống nữa sao?" Chu Khinh đi theo Tô Oanh đã lâu, nói chuyện cũng lớn mật hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận