[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1116: Nếu Không Đốt Sẽ Hóa Cứng (1)


Chương 1116: Nếu Không Đốt Sẽ Hóa Cứng (1)
Chương 1116: Nếu Không Đốt Sẽ Hóa Cứng (1)
Chương 1116: Nếu Không Đốt Sẽ Hóa Cứng (1)
"Bản cung đã sớm nghe ngóng qua, tuy chỉ là một mẩu than củi nhỏ nhưng lại có nhiều cách làm hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều. Than củi cũng chia làm rất nhiều loại, có loại hiếm có loại phổ thông, cái mà thợ thủ công dạy là cái cơ bản nhất, sau khi loại than chất lượng kém nhất này ra ngoài thị trường sẽ không có nhiều thay đổi. Đối với loại than chỉ cần dùng một ít bạc là có thể mua về thì chuyện dạy kỹ năng cơ bản ra ngoài sẽ không mang đến ảnh hưởng quá lớn."
Chu Khinh giật mình, thầm nghĩ vẫn là nương nương suy nghĩ chu toàn.
Còn có một nguyên nhân khác mà Tô Oanh để cho dân chúng đốt than là để nhanh chóng giao hàng.
Than củi đốt ra để lại một phần cho người dân phần còn lại mang đi bán, trừ đi tiền công cho những người dân thì vẫn còn lại một chút, tính như thế nào cũng không phải là một vụ mua bán thua lỗ.
Cuối cùng đốt than đến ngày thứ ba, trận tuyết đầu mùa ở kinh thanh đã đổ xuống.
Chu Khinh cầm áo choàng khoác thêm cho Tô Oanh đang ở hành lang: "Bên ngoài lạnh, nương nương cẩn thận bị cảm lạnh."
Tô Oanh mới vừa luyện công nên tay chân có phần nóng hơn, lúc mặc áo choàng vào nàng có chút muốn đổ mồ hôi.
Nàng cởi áo choàng ra thả lại vào tay Chu Khinh: "Bản cung không lạnh, nhưng gần đây ngươi có phần lười luyện công hơn, tay lạnh tới gần như không có chút máu nào vậy. Chút nữa tới phòng bếp bảo Hạ đại thúc đun trà gừng táo đỏ cho các ngươi uống tránh cảm lạnh."
Trong lòng Chu Khinh thoải mái nghe theo: "Nương nương luôn nghĩ đến chúng nô tỳ, ngày mai nô tỳ sẽ dậy sớm một chút để luyện tập tăng cường dương khí trong người."
Tuyết ở kinh thành không giống với ở bên phía Bắc Hoang, ở đó tuyết đóng thành băng không khí có phần ẩm ướt hơn nhiều. Nhưng tuyết ở kinh thành lại vô cùng khô ráo, một viên lại một viên giống như hạt muối.
Tô Oanh đi đến sân bốc một nắm tuyết lên, còn chưa để Chu Khinh phản ứng kịp thì đã bị ném một nắm tuyết vào mặt.
Chu Khinh không đề phòng bị ăn một mặt tuyết, lạnh đến mức khiến cả người nàng ta sững sờ tại chỗ.
Tô Oanh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng ta thì ha ha cười to thành tiếng: "Xem đống tuyết khiến đầu óc ngươi đông cứng rồi kìa, mau tới đây chơi với ta nào."
Chu Khinh hoàn hồn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, phát hiện ra có đôi lúc nàng giống như đứa trẻ, có phần ngây thơ nhưng lại rất đáng yêu.
Nàng ta cũng không dám ném tuyết lên người Tô Oanh, chỉ có thể chật vật trốn tránh những nắm tuyết Tô Oanh ném tới.
Tô Oanh chơi đến khi mệt mới trở về nội điện, trên mặt đã bị lạnh đến đỏ ửng.
"Nô tỳ lập tức bảo ngự trù nấu nước đường gừng đến cho nương nương uống." Chu Khinh sợ Tô Oanh cảm lạnh nên nhanh chóng sai người đến phòng ăn chuẩn bị.
Tô Oanh uống một ngụm trà nóng rồi thay quần áo đã dính nước tuyết ra.
"Đã lâu như vậy cũng không biết Lâm Thù Du thế nào rồi, ngày mai ngươi phái người đến Giang phủ hỏi thăm xem, nếu Lâm Thù Du đã tốt lên nhiều thì ngươi để cho Bạch Sương quay về đây." Quay đầu lại thấy tết sắp đến, không thể để Bạch Sương ở lại Giang phủ làm bóng đèn giữa đôi vợ chồng son kia được.
"Vâng, chút nữa nô tỳ sẽ sai người đi hỏi thăm một chút."
"Ừ."...
Bên trong Giang phủ.
Có thể thấy được khuôn mặt của Lâm Thù Du càng ngày càng có khí sắc hơn, Bạch Sương còn chưa mở miệng, Lâm Thù Du đã chủ động để nàng ấy hồi cung.
"Ngươi đã ở chỗ này của ta lâu như vậy, nương nương lại không quen có người khác ở bên cạnh, chỉ có một mình Chu Khinh thì nhất định không thuận tiện cho lắm, hôm nay ngươi trở về luôn đi, ta không sao đâu."
Bạch Sương có thể cảm nhận được rõ ràng tâm tình của Lâm Thù Du cởi mở hơn nhiều, tuy rằng vẫn còn có chút buồn bã nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều, lúc này đi nàng ấy cũng yên tâm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận