[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1117: Nếu Không Đốt Sẽ Hóa Cứng (2)


Chương 1117: Nếu Không Đốt Sẽ Hóa Cứng (2)
Chương 1117: Nếu Không Đốt Sẽ Hóa Cứng (2)
Chương 1117: Nếu Không Đốt Sẽ Hóa Cứng (2)
"Ừ, nhìn dáng vẻ hiện tại của ngươi cũng khiến ta yên tâm hơn rồi, hôm nay ta sẽ quay về."
Khi Bạch Sương đến cũng chỉ mang vài bộ quần áo để thay khi tắm rửa, nhưng lúc rời đi đã được Lâm Thù Du sai người mang cho nàng ấy một cái hòm lớn.
"Làm gì mà nhiều đồ như vậy?"
Nha hoàn đỡ Lâm Thù Du từ trong phòng đi ra, nói: "Chỉ là một ít đồ lặt vặt, ngươi cứ cầm theo đi."
Bạch Sương nhíu mày nói: "Trong cung có gì mà không có, ta mang về làm gì, ngươi tự mình giữ lại đi."
Lâm Thù Du lại kiên trì để người hầu mang cái hòm lên xe ngựa cho nàng ấy: "Cũng không phải cái gì có giá trị nên ngươi cứ cầm theo đi."
Bạch Sương biết trong lòng Lâm Thù Du không yên tâm, nếu nàng ấy nói không cần nữa thì nhất định trong lòng nàng ấy sẽ không thoải mái.
"Được rồi, ta biết rồi, hiện tại trời lạnh ngươi không chịu được cái rét vẫn là nên vào trong nhà nhanh đi."
Lâm Thù Du cũng suy nghĩ cho cơ thể mình, đứng một lúc lập tức cảm thấy rét run người, sau khi nhìn thấy Bạch Sương lên xe ngựa rời đi thì không cậy mạnh nữa mà quay về.
Sau khi trời lạnh, người đi đường cũng ít đi rất nhiều so với bình thường.
Bạch Sương mở chiếc hòm mà Lâm Thù Du đã cho người mang lên, bên trong có hai bộ trang sức và mấy xấp vải thượng hạng.
Bạch Sương lắc đầu đóng hòm lại, nàng ấy hầu hạ ở trong cung, bên ngoài lại không có người thân nên đều xem nhẹ mấy thứ này, đời này có thể bình an ở bên cạnh nương nương đã khiến nàng ấy hài lòng rồi.
Xe ngựa đi qua một cửa hàng bán bánh rán, lúc này Bạch Sương đã bị mùi hương kia hấp dẫn.
Hiện tại Lâm Thù Du ăn uống thanh đạm, mỗi ngày Bạch Sương đều ăn rau với cháo với nàng ấy, đã sớm thèm ăn những thứ đồ khác. Lúc này nàng ấy để cho người lái xe dừng ở một bên, tự mình đi xuống xe đến sạp bánh rán mua mấy cái bánh rán, ngửi thấy mùi bánh rán bên trong chảo dầu, nước miếng của nàng ấy đã chảy ra luôn rồi.
"Ông chủ, ta muốn nhân trứng gà và thịt lợn viên, cái bánh ngọt kia một cái nữa."
Ông chủ đưa bánh rán làm xong cho Bạch Sương: "Cô nương, bánh rán người chọn ngon lắm, người cầm lấy đi."
"Được, cảm ơn."
Bạch Sương đưa tiền xong thì vội vàng cắn một miếng, đang chuẩn bị quay lại đã thấy phía đối diện có mấy người đang đuổi theo một nam tử quần áo tả tơi chạy tới chỗ này.
"Đừng chạy, tên cướp kia ngươi mau đứng lại, đứng lại!"
Bước chân của nam tử bị truy đuổi lảo đảo, rất nhanh đã bị người ở phía sau cho một đạp ngã xuống đất.
Những người đó tiến lên vây xung quanh, không nói hai lời đã đấm đá lên người nam tử kia.
Bạch Sương vốn không muốn quan tâm nhưng trong lúc vô tình đã nhìn thấy vẻ mặt kiên định của hắn ta, nàng ấy nghĩ ngợi một chút rồi đi qua đó.
"Dừng tay hết cho ta, giữa ban ngày ban mặt mà đánh nhau ẩu đả thì còn ra thể thống gì nữa?"
Bạch Sương đi bên cạnh Tô Oanh lâu ngày, đã bị khí chất của nàng ảnh hưởng, trên người cũng tự có một phần khí chất. Sau khi lạnh lùng nói xong, những người đó đều ngừng tay lại nhìn về phía Bạch Sương.
"Cô nương à, tên tiểu tử này trộm bánh màn thầu của nhà ta, đã là kẻ trộm thì chúng ta bắt trộm cũng không phải phạm pháp, đúng không?"
Bạch Tử liếc nhìn nam tử kia một cái, nhìn thấy ánh mắt sạch sẽ kiên định của hắn ta khiến nàng ấy không quá tin tưởng chuyện hắn ta là kẻ trộm: "Bánh màn thầu bao nhiêu tiền, ta trả giúp hắn ta."
Những người này đều là thường dân, không phải hạng hung ác tội ác tày trời gì, nghe thấy Bạch Sương nói vậy bèn báo một con số: "Năm đồng tiền."
Bạch Sương lấy từ trên người ra mười đồng tiền đưa cho đối phương: "Bây giờ các người có thể thả hắn chứ?"
Tiền được trả gấp đôi nên bọn họ dĩ nhiên sẽ không gây phiền phức với nam tử đó nữa, cảm ơn Bạch Sương xong thì rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận