[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 112: Phế Vật, Tự Mình Hưởng Thụ Đi (2)


Chương 112: Phế Vật, Tự Mình Hưởng Thụ Đi (2)
Chương 112: Phế Vật, Tự Mình Hưởng Thụ Đi (2)
Chương 112: Phế Vật, Tự Mình Hưởng Thụ Đi (2)
Người trốn trong bóng tối dường như không ngờ là Tô Oanh sẽ ngừng lại, kiềm chế không được bước ra từ một cây đại thụ.
Dưới ánh trăng mờ mịt, Tô Oanh vẫn nhìn thấy vết sẹo rõ ràng ở khóe mắt hắn ta, chính là người đàn ông mà Lâm Thù Du đã nhắc đến.
Người đàn ông kéo lê xích sắt, từng bước tiếp cận Tô Oanh.
Tô Oanh không chạy trốn, chỉ đứng yên đó đợi hắn ta bước tới.
Phản ứng của Tô Oanh khiến trong mắt người đàn ông lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn ta đã khôi phục vẻ mặt u ám, cách Tô Oanh tầm ba bước thì dừng lại, cởi thắt lưng ra, cởi quần ra, làm trò trước mặt Tô Oanh, còn ngoắc ngoắc ngón tay về phía Tô Oanh: "Đêm nay ta cho ngươi nếm thử hương vị của sự sung sướng."
Tô Oanh liếc nhìn đũng quần của hắn ta với đôi mắt lạnh lùng, châm chọc cười nhạo một tiếng.
Tiếng cười khinh miệt của nàng khiến sắc mặt của người đàn ông thay đổi, khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn, lao nhanh về phía Tô Oanh.
Tô Oanh tránh né nhẹ nhàng, trực tiếp né tránh bàn tay đang lao về phía nàng một cách chính xác.
Hụt một chiêu, người đàn ông càng tức giận hơn, ra đòn nhanh hơn trước rất nhiều.
Mắt phượng của Tô Oanh chợt lóe, động tác né tránh của nàng so với trước đây còn nhanh hơn nhiều, nhưng nàng không thèm đánh trả, chỉ khiến cho người đàn ông đó nghĩ là sắp bắt được nàng, sau đó nàng lại linh hoạt né tránh.
Sau mười lăm phút đồng hồ, người đàn ông dường như đã mất kiên nhẫn, hắn ta bẻ gãy xiềng xích ở tay và chân, điên cuồng lao về phía nàng như một con linh cẩu.
Cuối cùng Tô Oanh bị hắn ta ép đến rìa của một ngọn đồi.
Ánh trăng ảm đạm chiếu vào khuôn mặt đắc ý của người đàn ông, có vẻ dữ tợn lạ thường, đồ vật giữa háng của hắn ta lắc lư theo từng bước chân, điên cuồng ngẩng đầu khi hắn tới gần nàng.
"Mỹ nhân, ngươi không chạy thoát được đâu, khà khà khà..."
Tô Oanh cụp mắt xuống, khi nàng ngước mắt lên lần nữa, trong mắt nàng đã nhuốm màu huỳnh quang khát máu: "Cao thủ? Chỉ có thế thôi." Nàng nhanh chóng đấm vào sống mũi hắn ta một cách chuẩn xác.
Hành động nhanh đến nỗi ngay cả người đàn ông cũng không có thời gian để phản ứng.
Người đàn ông bị đấm một cái, mắt đỏ hoe vì tức giận, hắn ta giận dữ gầm lên một tiếng tiếp tục ra tay với nàng.
Nhưng lần này Tô Oanh không còn né tránh nữa mà trực tiếp ra đòn, khi nắm đấm của cả hai va vào nhau trên không trung, người đàn ông chỉ nghe thấy một tiếng rắc, toàn bộ cánh tay của hắn ta biến dạng một cách quỷ dị, cả người bay ngược ra phía sau.
Tô Oanh không cho hắn ta cơ hội thở dốc, nhanh chóng đi vòng ra phía sau, đá vào đầu gối hắn ta, khiến hắn ta ngã khụy xuống đất, trực tiếp bóp chặt cổ, áp cả khuôn mặt của hắn ta xuống giữa háng của hắn ta: "Phế vật, tự mình hưởng thụ đi!"
"Aaa!"
Người đàn ông vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng hắn ta không thể thoát khỏi sự khống chế của Tô Oanh.
Tô Oanh chậm rãi buông tay ra, nhìn người đàn ông ngã dưới đất hồi lâu không đứng dậy được, lạnh lùng nói: "Nói với những người đó, nếu các ngươi còn dám có ý nghĩ dơ bẩn đê tiện nào với thân nhân của ta, ta sẽ cho các ngươi tự ăn cái đó của chính mình."
Khi Tô Oanh trở lại doanh trại, nàng thấy Tiêu Tẫn đang ngồi bên ngoài xe ngựa.
Nàng đi đến bên cạnh xe ngựa, chống tay lên chỗ ngồi, thuận thế ngồi xuống: "Sao ngươi còn chưa ngủ?"
Trong bóng tối, Tiêu Tẫn mím chặt môi mỏng: "Ta bị ngươi đánh thức, ngủ không được."
Tô Oanh ngáp một cái rồi nằm xuống bên cạnh hắn: "Do buổi sáng ngươi ngủ quá nhiều."
Tô Oanh trở mình ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Tiêu Tẫn ngồi ở bên ngoài xe, nhìn thấy Giang Dương từ trong bóng tối đang chạy về.
Vừa rồi khi Tô Oanh đi vào trong núi, hắn đã bảo Giang Dương bám theo sau.
Giang Dương chạy về bên cạnh xe ngựa: "Vương gia, phu nhân đã về rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận