[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1130: Trở Thành Cường Giả (1)


Chương 1130: Trở Thành Cường Giả (1)
Chương 1130: Trở Thành Cường Giả (1)
Chương 1130: Trở Thành Cường Giả (1)
Mặc dù không vui, nhưng cô bé cũng không có nháo loạn với Đại Bảo, nương đã từng nói qua một khi đã đồng ý đánh cuộc thì phải chấp nhận chịu thua.
Đại Bảo nhướng mày: "Nếu như muội không có lười biếng học cưỡi ngựa bắn cung, cũng không thua đến mức thảm như vậy."
Nhị Bảo bẹp miệng, lầm bầm: "Sau khi trở về ta phải tìm tiên sinh dạy cưỡi ngựa bắn cung để học thêm, ta nhất định sẽ lợi hại hơn ca ca!"
Đa số mấy con thú mà hai đứa nhóc săn được đều là những động vật nhỏ, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ để bọn họ ăn.
Tiêu Tẫn đưa những con mồi săn được cho cấm quân để họ mang ra sau bếp cho Hạ Thủ Nghĩa xử lý.
"Giờ cũng không còn sớm nữa, chơi lâu như vậy cũng mệt rồi, về sơn trang trước đi, nếu nghỉ ngơi xong mà vẫn còn sớm thì sẽ đến rừng mai ở sau núi xem một chút."
"Được."
Sau khi trở lại sơn trang, một nhà bốn người đều đã thay xiêm y.
Chu Khinh mang lò sưởi vào nhà xong, lúc đi ra thấy Bạch Sương đang cầm theo hộp đồ ăn đứng ở ngoài cửa ngơ ngẩn.
"Bạch Sương, ngươi đang làm gì vậy?"
Bạch Sương hoàn hồn, nàng ấy cũng không biết mình bị sao nữa, cứ luôn nghĩ đến khuôn mặt không còn chút máu kia của Tư Thần, cũng không biết hắn ta đã tỉnh lại chưa, Nguyễn Thái Y nói rằng nếu ngày mai hắn ta vẫn chưa tỉnh lại thì sẽ chết...
"Không có gì, có lẽ là bên ngoài lạnh quá, nên đầu óc hơi bị tê cứng rồi, ta mang điểm tâm vào trước đã."
Chu Khinh nhíu mày nhìn bóng dáng Bạch Sương, từ sau khi Bạch Sương hồi cung, nàng ta luôn cảm thấy Bạch Sương có chút không thích hợp. Cứ hay ngẩn người một mình, hỏi nàng ấy, nàng ấy cũng không nói.
Tô Oanh ôm hai đứa nhỏ nằm ở trên giường nghe Tiêu Tẫn kể chuyện, có thể nói những câu chuyện kỳ lạ luôn có khả năng hấp dẫn ba mẫu tử bọn họ chăm chú nghe.
"Mẫu thân, con yêu tinh kia quá xấu rồi, vậy mà lại đi ăn thịt người tốt."
Tô Oanh xoa đầu hài tử với vẻ mặt yêu thương: "Ngoan, cho dù là người hay là yêu thì cũng đều thích bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần chúng ta cũng đủ mạnh mẽ, không chỉ có thể đánh bại những yêu tinh đó, mà còn có thể bảo vệ được kẻ yếu."
Hai đứa nhỏ nghe cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu.
"Mẫu thân, sau này lớn lên Linh Nhi sẽ trở thành cường giả giống như phụ thân và mẫu thân."
Tô Oanh xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Được đó, sau này ta và phụ thân con đều dựa vào các con hết."
Đại Bảo ưỡn ngực nói: "Mẫu thân, người yên tâm, Tễ Nhi cũng sẽ bảo vệ người thật tốt!"
"Hoàng thượng, nương nương, bên phía Hạ đại thúc đang chuẩn bị bữa tối rồi, nên đồ ăn của buổi trưa sẽ đơn giản hơn một một chút."
Bạch Sương bày đồ ăn trong hộp ra.
Tuy nói là khá đơn giản, nhưng Tô Oanh nhìn thấy không đơn giản chút nào, một con gà ăn mày, một tô thịt chiên giòn, còn có một tô canh cá cùng một ít rau cải giòn cay, chỉ nhìn thấy thôi là đã thấy đói rồi.
Tiêu Tẫn đóng thoại bản trong tay lại: "Chơi lâu như vậy chắc cũng đói bụng rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong thì ra sau núi xem."
"Ăn cơm, ăn cơm thôi."
Hai đứa nhỏ cũng đói bụng, nên ăn rất tích cực.
Sau khi ăn no, Tô Oanh lập tức cảm thấy mệt rã rời, thật ra nàng không có hứng thú gì với việc đi ngắm cảnh, nhìn hai đứa nhỏ cũng hơi buồn ngủ nên ôm bọn nhỏ vào nhà nghỉ ngơi.
Tiêu Tẫn để Trương Thư Minh lấy ra sổ con mà mình mang từ trong cung theo, tận dụng khoảng thời gian thê nhi nghỉ ngơi để xử lý quốc sự.
Bên ngoài sơn trang luôn có cấm quân tuần tra qua lại, hai người đi theo Tư Thần cũng không dám đến quá gần, sợ bị cấm quân phát hiện ra.
"Tuy ngày thường sơn trang này cũng có người xử lý, nhưng lúc không có người ở đây thì chắc chắn sẽ không có nhiều cấm quân bảo vệ như vậy, có phải là có vị quý nhân nào đang ở đây đúng không?" Nếu Tư Thần bị vị quý nhân trong đó cứu được thì sẽ rất phiền toái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận