[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1132: Ngươi Thích Hắn Ta Đúng Không? (1)


Chương 1132: Ngươi Thích Hắn Ta Đúng Không? (1)
Chương 1132: Ngươi Thích Hắn Ta Đúng Không? (1)
Chương 1132: Ngươi Thích Hắn Ta Đúng Không? (1)
Tô Oanh rất vừa lòng với dáng vẻ lúc này của hắn, chỉ cần duỗi tay là có thể ở nhéo được thịt trên mặt hắn.
"Đi chứ."
Ăn uống no đủ rồi lại đi tắm nước ấm, như thế thì còn gì sướng bằng.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tô Oanh chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng với Tiêu Tẫn, Đại Bảo lại tỏ vẻ bản thân muốn học tập nên sẽ không đi theo.
Nhị Bảo nhìn bộ dáng kiên định của Đại Bảo thì muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Không được, ca ca nỗ lực như vậy chắc chắn là muốn được mẫu thân khen ngợi, nên cô bé cũng không thể thua được!
"Mẫu thân, Linh Nhi cũng không đi, Linh Nhi cũng muốn ở trong phòng đọc sách ôn bài!"
Tô Oanh:...
Mấy đứa thực sự chăm chỉ thế sao?
Tiêu Tẫn vừa lòng gật đầu, vui vẻ mà nắm tay tức phụ đi ra sau núi.
Đêm càng tối, nhiệt độ trong núi càng lạnh hơn so với trong thành.
Đến đêm, Tiêu Tẫn cõng Tô Oanh trở lại viện chính nghỉ ngơi, sau khi tắt đèn trong phòng xong thì Bạch Sương lập tức lui ra ngoài.
"Bạch Sương, ngươi định đi đâu vậy, ban đêm, bên ngoài lạnh lắm, ngươi nghỉ ngơi sớm đi." Chu Khinh đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì thấy Bạch Sương đang đi lại ở ngoài sân.
Bước chân của Bạch Sương khựng lại, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Ta đi xem thử cửa đã đóng chưa."
Chu Khinh khẽ nhíu mày, ở cửa lúc nào cũng có cấm quân bảo vệ, đâu cần các nàng đi kiểm tra làm gì, nàng ta suy nghĩ một chút nhưng cũng không nói gì, vẫn đi theo Bạch Sương.
Nàng ta đi theo phía sau, thấy Bạch Sương nói gì đó với cấm quân ở ngoài cửa, rồi cấm quân để cho nàng ấy ra khỏi sân.
Chu Khinh nhíu mày, nửa đêm nửa hôm nàng ấy lén lút đi ra ngoài làm gì vậy?
Chu Khinh đi theo Bạch Sương tới một cái viện nhỏ ở phía sau sơn trang, nàng ta biết cái sân này, là chỗ ở của cấm quân tuần tra ban đêm.
Chu Khinh đợi ở bên ngoài tầm ba mươi phút mới thấy Bạch Sương đi ra.
Sau khi xác định Bạch Sương đã rời đi, Chu Khinh mới đi vào, tìm cấm quân dò hỏi xong thì thấy Tư Thần bất tỉnh nhân sự đang nằm ở trên giường.
Khi Chu Khinh trở lại viện chính, Bạch Sương đã ngồi ở trên giường, nàng ấy thấy Chu Khinh đi vào nhưng cũng không có phản ứng gì.
Chu Khinh quay lại đóng của phòng, rồi lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Bạch Sương.
"Bạch Sương, ta thấy sau khi ngươi hồi cung thì luôn ngồi thất thần, mặc dù thời gian ta và ngươi ở chung cũng không dài, nhưng trong lòng ta vẫn luôn coi ngươi là tỷ muội, chúng ta đều là người hầu hạ ở bên cạnh nương nương, đều nhận được sự tín nhiệm của nương nương, thân là nô tỳ, chúng ta cần phải tuân thủ đúng bổn phận của mình."
Bạch Sương nhìn về phía Chu Khinh: "Ta biết, ta cũng xem ngươi là bạn tốt, nương nương vĩnh viễn là chủ tử của ta, Chu Khinh, sao ngươi lại đột nhiên nói cái này với ta?"
Chu Khinh đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ngươi quen biết nam tử bị đưa về hậu viện kia đúng không?"
Bạch Sương hơi kinh ngạc, thật ra nàng ấy cũng không muốn gạt chuyện này, nhưng việc Chu Khinh đã biết khiến cho nàng ấy hơi kinh ngạc: "Sao ngươi biết?"
Chu Khinh thấy nàng ấy thừa nhận, sự căng thẳng ở trong lòng cũng vơi đi một chút: "Lúc nãy ta thấy được ngươi lén lút qua đó."
Bạch Sương vội la lên: "Ta chỉ qua đó xem có phải hắn ta thật sự sẽ chết không thôi..."
"Ngươi thích hắn ta có đúng không?"
Câu hỏi này của Chu Khinh khiến cho Bạch Sương ngẩn người, cái gì mà thích với cả không thích, nàng ấy chỉ mới gặp hắn ta có hai lần mà thôi.
"Chu Khinh ngươi đừng có nói bừa, không thể nào, sao ta lại có thể thích hắn ta được, thậm chí ta còn không biết hắn ta đến từ đâu, ta, ta không có..."
Chu Khinh nhìn dáng vẻ hoảng loạn của nàng ấy thì trong lòng đã hiểu rồi.
"Bạch Sương, ngươi đừng gấp, ta vẫn còn nhớ, nương nương đã từng nói với chúng ta, nếu sau này chúng ta muốn gả đi, người chắc chắn sẽ không phản đối, có người mình thích cũng không phải là chuyện gì mất mặt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận