[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1133: Ngươi Thích Hắn Ta Đúng Không? (2)


Chương 1133: Ngươi Thích Hắn Ta Đúng Không? (2)
Chương 1133: Ngươi Thích Hắn Ta Đúng Không? (2)
Chương 1133: Ngươi Thích Hắn Ta Đúng Không? (2)
"Nhưng nếu giống như ngươi nói, người này không rõ lai lịch, thì không được, ngươi có từng nghĩ đến việc hắn ta có ý xấu gì với nương nương hay không?"
Sắc mặt của Bạch Sương trắng bệch, đương nhiên là nàng ấy cũng từng nghĩ đến, cho nên sau khi đưa Tư Thần tới sơn trang nàng ấy cũng vô cùng lo lắng, lúc nãy nàng ấy đi xem Tư Thần, ngoài việc muốn biết hắn ta đã tỉnh lại chưa, thì còn lo lắng, lỡ như hắn ta...
"Chu Khinh, ta biết, ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn thương đến nương nương."
Chu Khinh thấy dáng vẻ của nàng ấy không phải là đắm chìm đến không có cách tự kiềm chế bản thân thì thở ra một hơi: "Vì để phòng ngừa, sau khi hắn ta tỉnh lại thì để cấm quân tra hỏi rõ ràng đi."
Bạch Sương gật gật đầu: "Được."
Chu Khinh vỗ vỗ vai nàng ấy: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều, mau đi ngủ, trời trở lạnh rồi, nếu ngủ không đủ sẽ không dễ chịu đâu."
Hiện giờ trong lòng Bạch Sương rất rối nên sao có thể ngủ được, nhưng vẫn nằm xuống cùng Chu Khinh.
Ngày nghỉ tắm gội chỉ có một ngày, cho nên sáng sớm ngày hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, Tiêu Tẫn đã phải rời giường trở về thành để thượng triều sớm.
Tô Oanh mơ mơ màng màng mở mắt ra đã thấy Tiêu Tẫn thay xong long bào.
Tiêu Tẫn đi đến trước mặt nàng, ôm mặt nàng rồi hôn lên trán: "Ta về thành trước, một lát nữa nàng tỉnh thì trở về cùng với đám Tề Nhi."
Tô Oanh lầm bầm, rồi trở mình ngủ tiếp: "Chàng đi đường nhớ cẩn thận nhé."
"Ừm."
Lúc Tô Oanh mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng rồi.
Còn mơ hồ nghe thấy tiếng hai đứa nhỏ đọc sách ở gian bên cạnh, đúng là hai bé ong mật chăm chỉ.
Sau khi Tô Oanh tạo ra tiếng động, Chu Khinh lập tức đẩy cửa đi vào.
"Nương nương tỉnh rồi."
Tô Oanh cử động hai chân hơi nhức mỏi của mình: "Bây giờ là giờ nào rồi?"
"Bẩm nương nương, đã qua giờ Thìn."
Tô Oanh nhướng mày, nàng ngủ lâu như vậy sao?
"Bọn nhỏ Tề Nhi đều ăn rồi sao?"
"Vâng, đại hoàng tử bọn họ đã ăn sáng rồi ạ."
"Mẫu thân lười biếng đã rời giường rồi." Nhị Bảo nghe thấy động tĩnh bên này thì không nhịn được nên đã chạy sang đây.
Tô Oanh nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô bé: "Lát nữa có muốn ăn cùng mẫu thân không?"
Nhị Bảo lắc đầu: "Linh Nhi không thể ăn quá nhiều, nếu không, lúc tập khinh công sẽ không bay lên được."
Khoé mắt Tô Oanh giật giật: "Khinh công không có liên quan đến cân nặng đâu."
"Hừ, Linh Nhi không muốn biến thành quả cầu thịt mập mạp đâu, con đi đọc sách tiếp đây, người ngoan ngoãn đi ăn cơm đi."
Tô Oanh nhìn Nhị Bảo rời đi với những bước chân ngắn nhỏ, đột nhiên có cảm giác như nàng mới là một đứa nhỏ vậy...
Buổi sáng, Hạ Thủ Nghĩa làm trứng ngâm trà cùng mì gà và trứng gà chiên, đây đều là món Tô Oanh thích ăn.
Sau khi ăn no, Tô Oanh cảm thấy cơ thể rất thoải mái.
"Nương nương, bên ngoài thôn trang có người của phủ Kinh Triệu Doãn, nói là bên trong thôn trang có tội phạm quan trọng mà bọn họ đang truy nã, khẩn cầu nương nương giao phạm nhân cho bọn họ." Tiếng của cung nữ truyền lời vang lên ở ngoài cửa.
Tô Oanh nghi hoặc nói: "Phạm nhân? Sơn trang ẩn giấu phạm nhân từ lúc nào vậy, sao bổn cung lại không biết? Để cho bọn họ tiến vào, bổn cung muốn hỏi một chút, là tên phạm nhân nào dám trốn trong thôn trang của bổn cung."
Chu Khinh liếc mắt nhìn Bạch Sương một cái, thấy được vẻ hoảng loạn ở trên mặt nàng ấy.
"Nương nương, nô tỳ có một chuyện phải báo cáo với nương nương." Bạch Sương đi đến trước mắt Tô Oanh quỳ xuống, vành mắt đều đỏ cả lên.
Tô Oanh nhướng mày: "Chuyện gì?"
"Là, là chuyện hôm qua lúc nô tỳ đang hái hoa mai ở sau núi thì cứu được một nam tử, nô tỳ sợ hắn ta nằm ở trên tuyết sẽ bị lạnh chết nên đã kêu cấm quân tới đưa đi, tạm thời để người ở chỗ của cấm quân tuần tra ban đêm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận