[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1137: Nữ Nhi Lớn Khó Giữ (2)


Chương 1137: Nữ Nhi Lớn Khó Giữ (2)
Chương 1137: Nữ Nhi Lớn Khó Giữ (2)
Chương 1137: Nữ Nhi Lớn Khó Giữ (2)
Thật lâu sau ánh mắt của Bạch Sương vẫn chưa hết ngạc nhiên, Tô Oanh đứng lên đi đến gõ một cái lên đầu nàng ấy: "Uổng công ngươi đi theo Lâm Thù Du lâu như vậy, mà không được được một chút thông minh minh nào của của nàng ấy. Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đi thu xếp, bổn cung phải về cung."
Bạch Sương phục hồi lại tinh thần, ngây ngốc gật gật đầu: "Dạ, dạ, nô tỳ đi ngay."
Dưới chân núi, một thân ảnh núp ở trong bóng tối nhìn Tư Thần bị quan sai dẫn đi, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, vẫn là chủ tử có biện pháp, Hoàng Hậu nương nương thì như thế nào, không phải cũng bị đùa bỡn xoay vòng vòng sao!
Người nọ vẫn luôn lén lút đi theo phía sau quan sai, mãi cho đến khi vào thành, trông thấy Tư Thần bị mang đến phủ của Kinh Triệu Doãn mới xoay người rời đi.
Trước tiên Chu Khinh mang theo cấm quân vào thành, tới Tàng Vật Các lấy đồ ra, sau đó về hoàng cung trước bọn Tô Oanh một bước.
Sau buổi trưa bọn Tô Oanh mới trở lại cung.
Bạch Sương tự biết mình đã làm sai, nên sau khi trở về lập tức đi tìm Triệu ma ma lĩnh phạt.
Hiện tại Triệu ma ma phụ trách quản lý việc vặt vãnh ở hậu cung, lần này đến sơn trang không dẫn bà ấy đi theo, cũng là do cảm thấy bà ấy đã lớn tuổi không nên bôn ba đi tới đi lui.
Triệu ma ma nghe Bạch Sương nói xong, trầm mặc một hồi lâu mới sâu kín lên tiếng: "Từ nhỏ ngươi đã đi theo bên cạnh nương nương, ta cũng biết là ngươi trung thành với nương nương, nhưng có đôi khi lại không đủ thông minh. Chuyện này là do nương nương không muốn tính toán với ngươi, nhưng ngươi cũng phải chịu phạt thích hợp."
Bạch Sương quỳ gối trước mặt Triệu ma ma, mặt đầy áy náy: "Triệu ma ma, ta biết sai rồi, căn bản ta cũng không nghĩ tới còn có thể gặp lại hắn ta. Ta cũng không biết vì sao, giống như bị ma quỷ mê hoặc, cứ luôn cảm thấy hắn ta không phải là người xấu."
Triệu ma ma giận dữ liếc nàng ấy một cái: "Cho nên ta mới nói đầu óc ngươi không đủ nhanh nhạy, ngươi có thể nhìn ra người ta tốt hay xấu bằng mắt thường sao? Ngươi đó, việc này ta sẽ trở về bẩm báo với nương nương, ngươi đến phòng hình sự lãnh phạt đi."
"Vâng, ta đi ngay đây."
Sau khi Tô Oanh hồi cung, Chu Khinh lập tức giao đồ vật đã lấy được cho nàng.
"Nô tỳ thấy, bên trong chỉ có một túi vải nhỏ, trong túi vải chỉ có một phong thư."
Tô Oanh mở phong thư ra xem.
Xem xong phong thư, mặt mày càng thêm thâm trầm.
Đây là Mã Trí, quan huyện huyện Khánh Dương viết thư cho người nào đó, trong thư nói rõ, sau trận động đất, huyện Khánh Dương phát hiện một mỏ vàng, hắn ta dự định tự mình đào mỏ, muốn cùng người trong thư chiếm mỏ vàng làm của riêng.
"Thật là trời cao Hoàng Đế xa, cẩu tặc nào cũng có gan hùm mật gấu."
"Bạch Sương nói tên biến thái kia tên là gì?"
"Hồi nương nương, hình như gọi là Tư Thần."
Tô Oanh hơi nhíu mày: "Bây giờ ngươi đến Lại bộ điều tra một chút, trong ghi chép hồ sơ quan lại ở Côn thành bên kia, có người nào tên Tư Thần hay không."
Thoạt nhìn Tư Thần chính là bộ dáng thư sinh nho nhã, lại có cơ hội biết được những chuyện này, khả năng là bá tánh bình thường tương đối nhỏ.
Quả nhiên, Chu Khinh từ trên sách bổ nhiệm ở Lại bộ tìm ra một cái tên Tư Thần.
"Nếu tên họ mà người này nói cho Bạch Sương là thật, vậy rất có thể hắn ta chính là huyện lệnh của huyện Dương Giác."
Phát hiện mỏ vàng tuyệt đối không phải việc nhỏ, việc này cần phải báo cho Tiêu Tẫn.
"Bây giờ ngươi lập tức phái người đến phủ Kinh Triệu Doãn, bảo bọn họ bảo vệ cho Tư Thần, đối phương rất có thể sẽ muốn giết người diệt khẩu."
"Dạ."
Chu Khinh mới vừa lui ra, Triệu ma ma liền bưng điểm tâm vào trong điện.
"Nương nương ăn chút điểm tâm, còn nóng hổi đấy."
Tô Oanh ngồi thẳng người cầm khối điểm tâm cắn một miếng, đúng thật là còn nóng hổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận