[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1140: Hậu Cung Vắng Vẻ (1)


Chương 1140: Hậu Cung Vắng Vẻ (1)
Chương 1140: Hậu Cung Vắng Vẻ (1)
Chương 1140: Hậu Cung Vắng Vẻ (1)
"Người, người là Hoàng thượng..." Tư Thần há mồm phát hiện bản thân có thể nói chuyện, chỉ là thanh âm khàn khàn đến dọa người.
Trong phòng giam không biết khi nào có thêm một cái ghế, Tiêu Tẫn xoay người đi đến ghế dựa ngồi xuống: "Đúng, trình báo toàn bộ sự việc từ lớn đến nhỏ cho trẫm, nếu lời ngươi nói là sự thật, trẫm nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngươi."
Tư Thần ngơ ngẩn nhìn Tiêu Tẫn, thật lâu cũng không có mở miệng, chuyện bị Tĩnh Quốc công diệt khẩu đã để lại cho hắn ta bóng ma không nhỏ, hắn ta không dám dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào nữa.
"Như thế nào? Hoài nghi thân phận trẫm?"
Tư Thần rũ mắt không có lên tiếng.
"Trương Thư Minh."
"Có lão nô."
"Ngọc tỷ của trẫm đâu?"
Một lát sau Trương Thư Minh móc từ trên người ra một cái ngọc tỷ mở ra trước mặt Tư Thần.
Tư Thần nhìn ngọc tỷ khiếp sợ trợn tròn hai mắt, làm giả ngọc tỷ chính là tội phải bị tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà.
"Ngươi còn muốn trẫm chứng minh thân phận của mình như thế nào?"
Tư Thần gian nan từ trên mặt đất bò dậy quỳ trước mặt Tiêu Tẫn: "Vi thần... Nhất định bẩm báo hết thảy những chuyện mà vi thần biết cho Hoàng thượng."
Những người chờ ở bên ngoài phòng giam đêm nay cũng không biết Tư Thần đã nói gì với Tiêu Tẫn.
Bọn họ chỉ biết, khi Hoàng thượng ra khỏi phòng giam, cả người đều là sát khí, vô cùng lạnh lẽo.
Tô Ngọc Luân ở trong cung suốt đêm, mãi cho đến khi trời sáng mới rời đi.
Nhưng sau khi rời cung, Tô Ngọc Luân lại không trở về phủ, mà lại trực tiếp rời khỏi kinh thành.
Hành động này đã khiến cho tất cả văn võ bá quan không khỏi nghi ngờ, trước đó Hoàng thượng lạnh nhạt với Thừa tướng lâu như vậy, tại sao bây giờ lại cho người rời khỏi thành?
Sau khi chuyện sống chết của Tư Thần bị người khác can thiệp, Sở Mẫn đã luống cuống.
Bên trong thư phòng của phủ Tĩnh Quốc công, Tĩnh Quốc công đang xử lý công văn, ngày mai ông ấy còn phải vào cung báo cáo những việc này cho Hoàng thượng, cho nên hôm nay phải đưa ra phương án thỏa đáng.
"Công gia, đại lão gia cầu kiến."
Đầu của Tĩnh Quốc công cũng không thèm nâng lên: "Để nó tiến vào, lão phu cũng vừa lúc có việc muốn nói với nó."
Sở Mẫn là trưởng tử của Tĩnh Quốc công, trong mắt của Tĩnh Quốc, hắn ta là đứa ổn trọng nhất trong đám nhi tử của ông ấy. Có đôi khi, thân thể của ông ấy không khỏe, sẽ giao một ít công vụ cho Sở Mẫn xử lý, đợi sau khi hắn ta xử lý rồi đưa qua cho ông ấy xem lại là được.
"Phụ thân." Sở Mẫn đi vào thư phòng, cung kính hành lễ với Tĩnh Quốc công.
Tĩnh Quốc công đặt công văn đang cầm trên tay xuống, ý bảo hắn ta ngồi xuống.
"Việc điều tra Côn thành mà ta giao cho con lúc trước, tiến triển như thế nào rồi? Lương thực và phòng ốc đã sắp xếp ổn thoả hết chưa? Đợi sau đầu xuân, nhớ đem một ít cây giống lương thực qua đó, để các bá tánh có thể khôi phục lại công việc đồng áng."
"Phụ thân yên tâm, nhi tử đã giải quyết xong tất cả mọi việc."
Tĩnh Quốc công gật gật đầu vừa lòng: "Vẫn là con ổn trọng, có con ở đây, bộ xương già này của ta cũng có thể thở ra một hơi rồi."
Sở Mẫn nhìn Tĩnh Quốc công, muốn mở miệng, nhưng mấp máy môi xong lại nuốt xuống lời muốn nói ở bên miệng vào trong.
"Phụ thân, nhi tử nghe nói đêm qua Hoàng thượng gấp gáp triệu Tô Ngọc Luân tiến cung, sáng sớm hôm nay Tô Ngọc Luân lập tức ra khỏi thành, chuyện này... Chẳng lẽ là để hắn đi làm chuyện lớn gì sao? Không phải là Hoàng thượng luôn luôn kiêng kị Tô Ngọc Luân sao, sao bây giờ lại trọng dụng hắn ta như vậy?"
Sắc mặt của Tĩnh Quốc công hơi sửng sốt, đôi mắt vẩn đục lặng lẽ quan sát Sở Mẫn.
"Hoàng thượng, là hiểu được đạo làm vua, Tô Ngọc Luân ở triều nhiều năm, có ai biết được trong gian điện kia có bao nhiêu người là thế lực mà Tô Ngọc Luân tích luỹ được suốt mấy năm nay?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận