[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 114: Tô Oanh, Mắt Của Ngươi Bẩn Rồi (2)


Chương 114: Tô Oanh, Mắt Của Ngươi Bẩn Rồi (2)
Chương 114: Tô Oanh, Mắt Của Ngươi Bẩn Rồi (2)
Chương 114: Tô Oanh, Mắt Của Ngươi Bẩn Rồi (2)
Giang Dương bận rộn húp sạch bát bánh canh, tung tăng chạy tới.
"Chủ nhân, có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Tiêu Tẫn lạnh lùng nói: "Mấy tên đó là lính đánh thuê."
Giang Dương kinh ngạc, sắc mặt trở nên nghiêm túc, người được gọi là lính đánh thuê chính là đội quân có thể được người khác thuê để làm việc, bọn họ không thuộc về một quốc gia nào, chỉ cần có tiền, bọn họ sẽ vì đối phương làm tất cả mọi thứ.
Trước đây, Sở quốc chưa bao giờ cho phép lính đánh thuê xuất hiện trên lãnh thổ của mình, sợ bọn họ sẽ làm nhiễu loạn triều cương: "Làm sao vương gia biết được danh tính của họ?"
Mỗi người trong đội ngũ lính đánh thuê đều có một biểu tượng trên cơ thể, bất cứ ai gia nhập đội ngũ lính đánh thuê đều phải được đánh dấu một ký hiệu bên trong chân, ký hiệu do Tô Oanh vẽ ra chính là biểu tượng của lính đánh thuê.
Sắc mặt Tiêu Tẫn càng thêm khó coi: "Trong đám người đó, có một người đàn ông có vết sẹo ở khóe mắt, lần trước sau khi động thủ với Lâm Thù Du, hắn ta lại xuất hiện trong đội ngũ đang bị lưu đày, trong chuyện này có chỗ kỳ lạ. Đêm nay hãy tìm cơ hội, mang hắn ta đến gặp ta."
"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi."
Sau khi ăn uống no đủ, đội ngũ chính thức chuẩn bị lên đường, buổi sáng Hạ Thủ Nghĩa và Trình Minh dẫn đàn gia súc đi đầu, Tô Oanh thoải mái ngồi trong xe ngựa.
Ai ngờ, nàng vừa ngồi xuống liền nghe được lời nói của Tiêu Tẫn: "Tô Oanh, mắt của ngươi bẩn rồi."
Tô Oanh không rõ nguyên do, nên đưa tay lau lau mắt: "Ở đâu? Bẩn chỗ nào?"
Hai mắt Tiêu Tẫn đen kịt nắm lấy cổ tay nàng: "Đừng nhúc nhích, ta rửa cho ngươi."
Tô Oanh thật sự không động đậy đứng yên tại chỗ, dù sao nàng cũng không thể nhìn thấy, vậy thì để Tiêu Tẫn làm.
Tiêu Tẫn nghiêm túc yêu cầu Đại Bảo mở túi nước dùm hắn, sau đó trực tiếp đổ nước vào tay liên tục rửa mắt cho Tô Oanh.
"A, này, ngươi làm gì vậy, bẩn cái gì mà tốn nước như vậy, ngươi..."
"Bẩn lắm, rất bẩn!" Tiêu Tẫn không hề có ý định dừng lại.
Tô Oanh muốn đẩy tay Tiêu Tẫn ra, nhưng Tiêu Tẫn lại nói: "Ngươi không sợ những thứ bẩn thỉu đó sẽ làm đứa nhỏ sợ sao?"
Tô Oanh không nhúc nhích nữa, để hắn rửa cho đến khi hắn dùng hết sạch nước trong túi mới thôi.
Tô Oanh lấy tay áo lau nước trên mặt, tức giận nhìn chằm chằm vào Tiêu Tẫn: "Bây giờ, đã sạch chưa?"
Mặt Tiêu Tẫn vô cảm đặt túi nước xuống, giọng nói nặng nề: "Không có việc gì thì nhìn ta nhiều lên, có thể sẽ sạch sẽ được một chút."
Hả!
"Nếu theo lời ngươi nói, ngươi còn có tác dụng giúp người ta rửa mắt."
Tiêu Tẫn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào ánh mắt nàng: "Ừm."
Tô Oanh cảm thấy Tiêu Tẫn không chỉ có vấn đề về chân mà còn có vấn đề về thần kinh.
Hai tiểu bảo bối, cộng thêm một cậu bé Lâm Sanh không hiểu chuyện gì, trên người hai người có ba cặp mắt sáu con ngươi đang nhìn qua nhìn lại.
"Ca ca, hình như phụ thân rất không vui?" Nhị Bảo dựa vào Đại Bảo thì thầm.
Đại Bảo cũng thì thầm lại: "Ngươi bỏ chữ hình như đi."
"Tại sao?"
"Không biết nữa, chẳng lẽ... mắt của mẫu thân bẩn?"
"Nhưng trong mắt của mẫu thân đâu có cái gì đâu."
Vẻ mặt Đại Bảo giả vờ trưởng thành: "Ngoan, phụ thân nói bẩn chính là bẩn."
"Ồ!"
"Tô Oanh, mắt ta bị đau, ngươi nhìn giùm ta một chút."
Gân xanh trên trán Tô Oanh giật giật, đảo mắt nhìn chằm chằm Tiêu Tẫn: "Sáng nay ngươi đã bị đau mắt ba lần rồi!" Có muốn làm người nữa không!
Tiêu Tẫn khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút tủi thân: "Thật sự rất đau."
"Phụ thân, người sao vậy? Linh Nhi thổi thổi cho người."
Tiêu Tẫn ôm Nhị Bảo, cụp mắt xuống: "Ta không sao."
"Nhưng khóe mắt của phụ thân đỏ hoe, nhất định rất đau..." Giọng nói trong trẻo của Nhị Bảo tràn đầy chắc chắn.
"Mẫu thân, phụ thân đáng thương quá..."
Tô Oanh không thể chịu được sự tấn công từ ánh mắt lấp lánh như sao của đứa trẻ này, vì vậy nàng chỉ có thể cam chịu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tẫn một lần nữa, từ sáng tới bây giờ, nàng đã nhìn hắn không biết bao nhiêu lần rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận