[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1142: Đi Hầu Hạ Người Khác (1)


Chương 1142: Đi Hầu Hạ Người Khác (1)
Chương 1142: Đi Hầu Hạ Người Khác (1)
Chương 1142: Đi Hầu Hạ Người Khác (1)
Thân tín lại không quá tán đồng với những lời này, cho dù là Hoàng thượng có sủng ái đến mức nào, thì cũng không có ai dám lấy thân mình đi chặn đập lớn, người rơi xuống lũ lụt mà vẫn có thể sống sót, vị Hoàng Hậu này chắc chắn không phải là một người mà người thường có thể so sánh được.
"Đại lão gia, việc này chớ có liên lụy đến Hoàng Hậu."
Sở Mẫn nhíu mày: "Ta không kiếm chuyện với nàng ta, ta chỉ cảm thấy hậu cung của Hoàng thượng quá vắng vẻ, bên cạnh Hoàng Hậu nương nương cũng không có nổi một người để nói chuyện, thật sự quá tịch mịch, cũng đã đến lúc nên tuyển tú rồi, ngươi đi thúc đẩy một chút, ta không tin những người đó lại không muốn đưa nữ nhi của chính mình tiến cung."
Để Hoàng thượng mở rộng hậu cung, việc này là hoàn toàn hợp tình hợp lý, nên thân tín cũng không phản đối, khom người lui ra ngoài chuẩn bị rời đi. ...
Sau khi Tư Thần gặp được Tiêu Tẫn xong thì ngày hôm sau đã bị mang ra khỏi đại lao, nhưng trước khi mọi chuyện được sáng tỏ, hắn ta sẽ không thể rời khỏi kinh thành, nhưng là người tố giác, nên triều đình cần phải bảo đảm sự an toàn của hắn ta, Giang Dương đã đưa người tới một ngôi nhà bí ẩn ở kinh thành, để Tư Thần tạm thời dưỡng thương ở chỗ này.
Sau khi Bạch Sương bị phạt, Tô Oanh để cho nàng ấy dưỡng thương ở trong phòng.
Có thể là do nể mặt của Triệu ma ma, nên người xuống tay với nàng ấy cũng nhẹ hơn, những gậy kia tuy nhìn thì có vẻ nặng, nhưng khi đánh xuống người nàng ấy cũng không đau lắm, về nằm hai ngày là có thể xuống giường được rồi.
Ban đêm, sau khi Chu Khinh rửa mặt về thì thấy Bạch Sương đang đứng ở cửa nhìn nàng ta với ánh mắt trông mong, ánh mắt kia đáng thương như một chú cún đang chờ chủ nhân yêu thương vậy.
Chu Khinh coi như không nhìn thấy mà đi vào, cũng không nói lời nào.
Bạch Sương thấy thế, đôi mắt lại trông mong nhìn theo.
"Chu Khinh, có phải là nương nương giận ta muốn đuổi ta đi không..." Bạch Sương không nhịn được mà mở miệng, lời còn chưa nói xong thì đã muốn khóc rồi.
Chu Khinh cố kìm lại khoé môi đang cong lên, lúc quay đầu lại thì trên mặt chỉ còn mỗi vẻ nghiêm túc: "Bạch Sương, ngươi đi theo cạnh nương nương nhiều năm như vậy, nhưng lại không học được cái gì cả, nương nương nói, đợi khi nào ngươi học được cách thông minh lên thì trở lại bên cạnh hầu hạ người cũng không muộn."
Bạch Sương vừa nghe thấy lời này, thì lập tức khóc lên: "Là, là ta sai rồi, ta sẽ đi nhận lỗi với nương nương, cầu nương nương bỏ qua cho ta lần này, ta, ta nhất định sẽ học cách thông minh thật tốt hu hu hu..."
Chu Khinh ho nhẹ một cái rồi nói: "Muộn rồi, nương nương nói, sáng ngày mai sẽ đưa ngươi ra khỏi cung, ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Bạch Sương mất ngủ, nàng ấy đã từng nghĩ rằng mình có thể hầu hạ ở bên cạnh nương nương cả đời, nhưng ai ngờ được, ngày mai nàng ấy đã phải đi rồi!
Hu hu hu...
Cả đêm này, Chu Khinh chỉ nghe được tiếng khóc hu hu của Bạch Sương, nàng ta âm thầm lắc đầu, chỉ có thể mất ngủ theo nàng ấy.
Sáng sớm hôm sau, Tô Oanh mới bước ra khỏi nội điện, chuẩn bị vươn vai giãn gân cốt, thì đã thấy Bạch Sương quỳ gối trong viện rồi.
Nghe thấy động tĩnh, mặt Bạch Sương đầy áy náy xin tha: "Xin nương nương cho nô tỳ thêm một cơ hội nữa, nô tỳ không dám nữa đâu..."
Vẻ mặt Tô Oanh ngơ ngác, người không biết còn tưởng rằng nàng đã làm gì cả nhà của Bạch Sương đấy chứ.
"Đã thu xếp đồ đạc xong rồi sao?"
Bạch Sương nghe Tô Oanh hỏi như vậy, trong lòng lại càng tuyệt vọng: "Nương nương..."
Tô Oanh xua xua tay, ý bảo nàng ấy không cần nói nữa: "Được rồi, ngươi đi trước đi, có chuyện gì thì sau này hẵng nói, mau đi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận