[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1148: Mỹ Nhân Vây Quanh (2)


Chương 1148: Mỹ Nhân Vây Quanh (2)
Chương 1148: Mỹ Nhân Vây Quanh (2)
Chương 1148: Mỹ Nhân Vây Quanh (2)
Có ăn có uống còn có người biểu diễn miễn phí, Tô Oanh không có lý do từ chối: "Được, ngươi đàn đi."
Liên Dung thấy Tô Oanh đồng ý cảm thấy nàng cũng nguyện ý cho bản thân một cơ hội để biểu hiện nên càng nỗ lực hơn.
Tiếng du dương lại hơi trầm một chút của đàn cổ nhưng người đánh đàn còn sinh động hơn tiếng đàn, đôi mắt kia luôn có thể trong lúc đánh đàn mà cho Tiêu Tẫn một ánh mắt tình ý triền miên.
Chỉ tiếc, Tiêu Tẫn chịu ảnh hưởng của Tô Oanh toàn bộ quá trình chỉ cúi đầu ăn cơm, không có chút chút ý nào đến ánh mắt sắp nháy đến co giật kia!
Xong một khúc, Liên Dung mất hứng quay về dù sao ngay cả một ánh mắt của Hoàng thượng cũng không được!
Nàng không được thì người khác cũng không thể được.
Không ít những tiểu thư trang điểm tinh xảo đang ngồi đều nóng lòng muốn thử, trời mới biết các nàng vì cơ hội nở mày nở mặt này mà chuẩn bị bao lâu.
Tiếp theo lên sân chính múa là một mỹ nhân.
Tô Oanh đã ăn xong điểm tâm, Chu Khinh đưa nàng một chén trà nóng để nàng uống cho tiêu đồ ăn.
Nàng cũng tán thưởng kỹ thuật múa điêu luyện của mỹ nhân.
Mỹ nhân múa chính là Khổng Tước Vũ, mỗi một động tác đều sống động như thật.
Múa xong, mỹ nhân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tiêu Tẫn, cười nhẹ nhàng nhận lấy bầu rượu trong tay cung nữ rót cho Tiêu Tẫn một chén rượu: "Mời Hoàng thượng uống."
Tiêu Tẫn vừa mới ăn xong miếng điểm tâm cuối cùng Tô Oanh đưa cho bỗng dưng thấy một gương mặt tới gần mình, mày kiếm cau lại.
Sau đó không chút lưu tình đuổi đi: "Lui ra."
Vẻ mặt mỹ nhân khẽ thay đổi, Tô Oanh cảm thán, mỹ nhân này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa rồi còn có bộ dáng cả thế giới hoà bình bây giờ giống như là cả nhà bị lưu đày.
"Hoàng thượng thứ tội, là, là thần nữ mạo phạm Hoàng thượng còn xin Hoàng thượng bớt giận."
Tiêu Tẫn đúng là không thích tiếp xúc quá gần với người lạ nhất là có khi có khí tức lạ xâm phạm, hắn theo bản năng muốn ra tay.
Sắc mặt Hoàng thượng lạnh lẽo, cũng không ai dám nói giúp cho vị mỹ nhân kia.
Đúng lúc bầu không khí trong điện đang căng thẳng, Tô Oanh mở miệng nói.
"Giờ đã là mùa đông, ngươi mặc như thế có thấy lạnh không?"
Lời nói của Tô Oanh khiến cả đại điện trở nên im lặng như tờ.
Khuôn mặt của mỹ nhân trong nháy mắt trở nên trắng bệch như một tờ giấy.
Tô Oanh đương nhiên có thể cảm giác được sự thay đổi của bầu không khí, nàng chỉ là hơi nhướng mày, dường như đang chờ đợi mỹ nhân này trả lời.
Mỹ nhân run lên vì sợ hãi, ngay cả phụ thân của nàng ấy cũng không dám ra tay đánh vào nòng súng của Hoàng hậu, ngay khi mọi người cho rằng Tô Oanh chuẩn bị tấn công mỹ nhân ngây thơ này thì liền có một bóng người bước ra.
"Nương nương xin nguội giận. Tiểu thư ăn mặc như thế này chỉ để múa một điệu mua vui cho Hoàng Thượng và nương nương. Nương nương hà cớ gì lại gây khó dễ?" Sở Mẫn đứng lên, trên gương mặt xuất hiện một nụ cười, nhưng sâu trong đáy mắt nụ cười đó không có chút thành ý gì cả.
"Vũ cơ* múa mua vui đã đủ rồi, hay là vũ cơ không lọt vào mắt xanh của Sở đại nhân, cho nên ngài cần đến một tiểu thư thuộc dòng dõi quý tộc bước ra nhảy múa, và đàn một bài để làm hài lòng ngài à?"
(*người múa là mỹ nhân)
Sở Mẫn ánh mắt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh ông ta ấy phản ứng lại: "Nương nương đã nói đùa rồi, bọn họ có thể biểu diễn trước mặt Hoàng Thượng và nương nương một bài hát, việc này đối với họ đó là một niềm vinh hạnh to lớn, còn vi thần và những người khác có thể nhìn thấy những người này biểu diễn đều là nhờ có ân điểm của Hoàng Thượng và nương nương đã ban cho. Xét về trình độ biểu diễn, thì một vũ cơ làm sao có thể so sánh với các tiểu thư xuất thân từ gia đình quý tộc được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận