[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1150: Ta Nổi Giận Rồi (2)


Chương 1150: Ta Nổi Giận Rồi (2)
Chương 1150: Ta Nổi Giận Rồi (2)
Chương 1150: Ta Nổi Giận Rồi (2)
Tô Oanh cau mày nhìn hài tử nhẫn tâm bỏ rơi nàng, Tiêu Tẫn tức giận từ khi nào vậy? Tại sao nàng lại không biết?
Tô Oanh hoài nghi đi vào nội điện, nàng yên lặng quan sát Tiêu Tẫn đang ngồi ở trước bàn tấu chương.
Sau khi Tiêu Tẫn đi vào nội điện, hắn ngồi trước bàn tấu chương liền cầm một cuốn sách lên đọc, khi nàng bước vào, hắn vẫn nhìn cuốn sách trong tay mà không ngẩng đầu lên nhìn nàng, và cũng không có một chút phản ứng nào với nàng.
Tô Oanh cau mày, nàng có thể khẳng định tên này đang có tâm sự.
"Nương nương, Hạ đại thúc đã chuẩn bị đồ ăn rồi, bây giờ có cần nô tài mang nó qua đây ngay không ạ?"
Trong bữa tiệc, Tô Oanh căn bản là chưa được ăn no, nên chắc chắn là nàng sẽ không từ chối.
"Được, hãy mang nó đây."
"Vâng."
Nhân cơ hội này, Tô Oanh đi thay bộ y phục cung đình phức tạp này ra, đợi lúc nàng trở lại, thì cung nữ đã bưng đồ ăn nóng hổi để lên trên bàn hết rồi.
Tiêu Tẫn từ đầu đến cuối ngồi ở trước bàn tấu chương, hắn nhìn cuốn sách trong tay không chút chớp mắt, lẽ nào mắt của hắn không mỏi sao?
"Hoàng Thượng, ngài có muốn lại đây ăn thêm chút đồ ăn không?" Tô Oanh tiến tới gần và hỏi.
Lông mày Tiêu Tẫn khẽ động, đôi mắt đen huyền của hắn nhìn nàng như đang đè nén hàng ngàn suy nghĩ ở bên trong: "Trẫm không đói."
"Ngài không đói thì thôi vậy, thiếp vẫn còn chưa ăn no." Tô Oanh một mình ngồi vào bàn, cầm đũa bắt đầu ăn.
Khi nhìn thấy ở phía sau nàng đang ăn cơm, thì lông mày của Tiêu Tẫn bắt đầu giật giật, nữ nhân này đã làm hắn tức giận, cuối cùng chỉ có mình hắn tức đến chết mất!
Tô Oanh đang định ăn chiếc bánh cuối cùng thì có một bàn tay đưa ra và giật lấy chiếc bánh đi.
Tô Oanh đang nhai miếng thịt gà trong miệng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tẫn, thì thấy hắn đang giận dữ cắn lấy miếng bánh.
Tô Oanh luôn cảm thấy cái thứ hắn muốn cắn không phải là bánh, mà chính là nàng!
Sau khi ăn xong, nha hoàn dọn hết bát đĩa đi, trong nội điện chỉ còn lại Tô Oanh và Tiêu Tẫn.
Tô Oanh chợt nhớ tới lời Đại Bảo nói với nàng, nàng liền hoài nghi nhìn về phía Tiêu Tẫn: "Người không vui à?"
Tiêu Tẫn dừng lại một chút trong khi đang uống trà, điều đó không sao cả, và nàng biết là hắn đang tức giận.
"Không có."
"Ồ, nếu người không có thì tốt."
Tiêu Tẫn: "..."
"Nếu người đang bận, vậy thiếp đi ngủ trước đây." Tô Oanh ngáp một cái, rồi sau đó đi đến bên giường.
Sau lưng nàng, Tiêu Tẫn đang nghiến răng nghiến lợi phát ra âm thâm: "Tô Oanh!"
Tô Oanh quay người lại, cau mày nói: "Người cũng muốn đi ngủ à?"
Tiêu Tẫn hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta tức giận rồi!"
Tô Oanh cẩn thận nhìn mặt hắn, một lúc sau thì nàng mới quay lại chỗ hắn, sau đó đột nhiên nàng ôm hắn từ phía sau, và khẽ hôn lên khóe môi của hắn.
Tiêu Tẫn: "..."
Khuôn mặt đầy giông bão của Tiêu Tẫn trong phút chốc bỗng biến thành bầu trời quang đãng.
Hắn cố gắng kìm nén khóe môi muốn nhếch lên, nhưng lại không thể khống chế được chiều hướng!
"Vẫn còn giận à?" Tô Oanh ôm lấy hắn, và khẽ nhỏ giọng hỏi bên tai hắn.
Vẻ mặt của Tiêu Tẫn đanh lại, cố tỏ ra tức giận,"Nàng thậm chí còn không biết vì sao Ta lại tức giận."
"Người không nói với thiếp, thì làm sao thiếp biết được? Nếu người muốn thiếp biết, thì người phải chủ động nói cho thiếp nghe." Nàng không thích đoán mò, cũng không thể trực tiếp nói ra cái gì hết.
Tiêu Tẫn nhìn nàng bằng ánh mắt mơ hồ, hiển nhiên là hắn thật sự không biết, yếu ớt thở ra một hơi,"Nàng thật sự bằng lòng để ta nạp thiếp sao? Nàng còn rộng lượng giúp ta chọn lựa sao?"
Tô Oanh chớp chớp mắt,"Người không thấy những vị đại thần đó sao, nếu như thiếp từ chối, chẳng phải bọn họ sẽ nhổ nước bọt nhấn thiếp chìm chết sao?"
Tiêu Tẫn không tin rằng nàng sợ bị người khác nhổ nước bọt!
Nàng sẽ không sợ, nhưng nàng sẽ cảm thấy buồn nôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận