[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 115: Nếu Ngươi Cảm Thấy Bất Mãn Thì Đến Tìm Ta (1)


Chương 115: Nếu Ngươi Cảm Thấy Bất Mãn Thì Đến Tìm Ta (1)
Chương 115: Nếu Ngươi Cảm Thấy Bất Mãn Thì Đến Tìm Ta (1)
Chương 115: Nếu Ngươi Cảm Thấy Bất Mãn Thì Đến Tìm Ta (1)
Nàng đi tới bên cạnh nhìn, phát hiện quầng mắt của hắn có chút đỏ: "Đau như thế nào, ngứa không?"
Tiêu Tẫn chậm rãi ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt của nàng gần trong gang tấc nói: "Hơi nóng."
"Bị viêm? Không phải chứ." Tô Oanh nhẹ nhàng thổi vài hơi vào mắt hắn: "Bây giờ đỡ hơn chưa?"
Tiêu Tẫn còn chưa kịp nói chuyện, xe ngựa đột nhiên xóc mạnh, Tô Oanh nghiêng người, cả khuôn mặt áp vào má phải của Tiêu Tẫn.
"A!"
Hai tay Tô Oanh đỡ thùng xe, đứng thẳng dậy xoa xoa cái mũi đau nhức, lúc ngẩng đầu mới phát hiện mình đã ôm Tiêu Tẫn vào lòng.
Trái tim nàng đập lệch một nhịp, muốn văng ra ngoài giống như gặp quỷ.
Mặt Tiêu Tẫn không biểu tình dời đi: "Bản thân cẩn thận một chút."
Tô Oanh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là cái gì.
Sau giờ nghỉ ngơi vào buổi trưa, đoàn người lại bắt đầu xuất phát, Tô Oanh chỉ cần đỡ Trình Minh một tay để lùa đàn gia súc đi, nếu không có làm việc gì thì lâu lâu Tiêu Tẫn lại gọi to nàng hai tiếng.
Càng gần tới Yến Tây Quan, dân cư càng thưa thớt, mặt trời trên đầu càng chói chang như muốn thiêu đốt tất cả mọi người.
"Hạ đại thúc, với tốc độ này thì khi nào chúng ta sẽ đến Yến Tây Quan?"
Hạ Thủ Nghĩa cầm mũ rơm ra, nhìn con đường thênh thang phía trước nói: "Dựa theo tốc độ hiện tại, trong vòng mười ngày nữa hẳn là chúng ta có thể đến nơi."
Mười ngày, cũng không lâu lắm.
Sau khi mặt trời lặn, họ dừng chân ở một chỗ trên sa mạc.
Rõ ràng, khi đi trên đường vào buổi sáng, ai cũng cảm thấy dường như ánh nắng có thể làm tan chảy tất cả mọi người, nhưng khi đã dừng chân trên sa mạc vào ban đêm, lại cảm thấy lạnh đến mức răng va vào nhau cập cập, gió thổi đến mức toàn bộ cơ thể đều nổi da gà.
Nhưng đêm nào Tô Oanh cũng sẽ lặng lẽ đắp miếng giữ ấm cho mọi người, đảm bảo là họ sẽ không bị cảm lạnh vào ban đêm.
Trên sa mạc, tầm mắt nhìn phía xa xa cũng chẳng có gì, cho nên sau khi dừng chân Tô Oanh không đi đâu cả mà chỉ ở lại với bọn trẻ.
"Đúng là vô lý, kẻ làm hại cả nhà chúng ta khổ không kể xiết, bây giờ lại suốt ngày được ăn mặc sung sướng, ông trời đúng là không có mắt! Thấy không, con trai ta sắp bỏ mạng ở sa mạc này rồi, kẻ hại người như bọn họ cho dù là què chân nhưng vẫn còn rất tốt, ông trời ơi, hãy mở mắt to ra nhìn rõ những người mệnh khổ như chúng ta đi."
Một người phụ nữ ăn mặc rách rưới bất ngờ lao đến chỗ đám người Hạ Thủ Nghĩa rồi đá nồi bát lung tung, chỉ chó mắng mèo mắng to.
Tô Oanh nhìn người đàn bà này suy nghĩ một hồi, xác định trong trí nhớ của mình không hề có người như vậy.
"Là Tôn đại nương." Giang Dương nhận ra người phụ nữ đó, đi tới trước mặt bà ta.
Ai ngờ, bà ta dường như vớ được nơi phát tiết, vươn tay túm lấy Giang Dương, gào mồm chửi to: "Đều là tại ngươi ngàn đao giết người, các ngươi muốn nghịch thiên thì liên quan gì đến chúng ta, hiện tại liên lụy đến nhi tử ta khiến nó mất mạng, nhi tử tội nghiệp của ta..."
Tôn đại nương dùng sức đấm đánh vào người Giang Dương, Giang Dương hơi cau mày nhưng cũng không né tránh: "Tôn đại nương, mong bà bình tĩnh lại, Vương phó tướng xảy ra chuyện gì sao?"
Ở trên chiến trường, Vương phó tướng cũng là một trong những tướng tài, đắc lực của Tiêu Tẫn, sau khi Tiêu Tẫn bị bắt giam, gia đình Vương phó tướng cũng bị giáng tội.
"Con trai ta chết rồi, đều là tại ngươi cả!" Tôn đại nương đánh một trận nhưng bởi vì thể lực không đủ nên bèn ngồi phịch xuống đất khóc thét lên.
Giang Dương có chút khó xử quay đầu nhìn Tiêu Tẫn.
Hai tay Tiêu Tẫn chống người đi tới trước mặt Tôn đại nương: "Tôn đại nương, nếu khó chịu thì cứ trút giận lên người ta đi."
Tôn đại nương oán hận nhìn Tiêu Tẫn, cầm một cục đá dưới đất ném vào người hắn.
Tiêu Tẫn cũng không tránh né, hắn cứ đứng tại chỗ chịu đựng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận