[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1169: Chỉ Có Người Chết Mới Không Mở Miệng (2)


Chương 1169: Chỉ Có Người Chết Mới Không Mở Miệng (2)
Chương 1169: Chỉ Có Người Chết Mới Không Mở Miệng (2)
Chương 1169: Chỉ Có Người Chết Mới Không Mở Miệng (2)
Trương Thư Minh thay Giang Ninh Vương viết thư xong thì gửi thư qua kênh của Giang Ninh Vương
"Vương gia ngài từ từ dùng bữa, nô tài phải hồi cung phục mệnh đây."
Giang Ninh Vương không còn lòng dạ nào để ứng phó nữa, khoát tay ra hiệu cho hắn ta rời đi.
Sau khi Trương Thư Minh hồi cung thì nói rõ tình huống tình hình với Tiêu Tẫn.
"Nhìn bộ dạng của Giang Ninh Vương thì hẳn là không biết gì cả." Nhưng trên đời này có một loại người, một khi đã diễn thì đến bản thân cũng tin, cho nên hắn không dám chắc chắn Giang Ninh Vương chỉ là một con thỏ già vô tội.
"Dùng bồ câu đưa tin thì chẳng bao lâu sẽ đến thành Kim Lăng, cả đi cả về cũng không quá hai ba ngày." Đến khi đó Tiêu Thế Kiệt là người hay là quỷ thử một chút là biết.
"Vâng."
Bồ câu đưa thư rất nhanh đã tới Giang Ninh vương phủ ở Kim Thành.
Quản gia cầm thư đi qua một hành lang rất dài đến thư phòng.
"Thế tử, trong kinh đưa thư tới."
Một lát sau từ trong phòng truyền ra một giọng nói trong trẻo: "Vào đi."
Quản gia đi vào đưa thư đến tay Tiêu Thế Kiệt
Sau khi quản gia lui xuống, một bóng người từ sau tấm bình phong trong thư phòng bước ra, không ngờ đó lại là Mã Trí đang chạy trốn.
"Thế tử, lúc này kinh thành lại gửi thư đến có phải đã phát hiện ra điều gì không?"
Từ Thế Kiệt mở thư ra xem, là thư của Giang Ninh Vương, nội dung thư rất đơn giản muốn hắn về kinh mừng sinh nhật của ông ta.
Mã Trí xem xong thư thì lòng lo lắng: "Thế tử đây là muốn dụ ngài vào bẫy."
Tiêu Thế Kiệt rũ mắt, phụ thân hắn thỉnh thoảng cũng gửi thư tới nhưng trước giờ chưa bao giờ đề cập đến chuyện hồi kinh lần này lại viết thư nói muốn hắn về kinh, nếu không có vấn đề gì mới lạ.
"Thế tử tuyệt đối không thể đi". Nếu Tiêu Thế Kiệt bị bắt vậy thì tất cả những nỗ lực bao nhiêu năm nay của bọn hắn đều sẽ đổ sông đổ bể.
"Hoàng thượng nhất định sẽ phái người đi tra rõ về vụ sập mỏ của Tô Ngọc Luân, Khi ngươi chạy trốn có ai biết hành tung của ngươi không?"
Mã Trí lắc đầu: "Thế tử yên tâm không ai biết cả."
Tiêu Thế Kiệt gật đầu: "Người cứ tạm thời ở thành Kim Long đừng đi đâu cả."
"Vâng."
Mã Trí đang định xoay người rời đi đột nhiên cảm thấy trên cổ lành lạnh, hắn kinh ngạc trợn trừng hai mắt, đưa tay lên sờ cổ vừa sờ đã nhìn đã thấy máu.
Tiêu Thế Kiệt mặt không cảm xúc thu lại thanh kiếm trong tay: "Chỉ có người chết mới không mở miệng."
Mã Trí ầm một tiếng ngã xuống không còn hơi thở.
"Người đâu."
Sau khi thi thể bị mang đi, quản gia lại đi vào, lúc tới hắn cũng đã xem qua nội dung bức thư.
"Thế tử phải đi kinh thành sao?"
Tiêu Thế Kiệt híp mắt: "Hoàng thượng đang thăm dò ta, đi, nhất định phải đi, nhưng có thể thuận lợi đến kinh thành hay không, cũng không phải chuyện mà bổn thế tử ta có thể quyết định được, giờ ngươi đi sắp xếp..."
Quản gia tiến lên lại gần, sau khi nghe xong hắn gật đầu: "Thế tử yên tâm, thuộc hạ sẽ sắp xếp theo lời ngài."
Tiêu Thế Kiệt vừa gửi thư hồi âm cho Giang Ninh Vương thì ông ta đã vào cung nói rõ tình huống với Tiêu Tẫn.
"Hoàng thượng, Thế Kiệt nói rồi, ít lâu nữa sẽ gặp lên đường hồi kinh." Kết quả này Giang Ninh Vương cũng không nghĩ tới, hắn chịu về, điều này chứng minh lòng hắn không có quỷ.
Tiêu Tẫn lộ ra một nụ cười: "Hắn về thì tốt quá, đợi hắn về trẫm nhất định nói chuyện thật nhiều với hắn."
"Vâng, vâng, có thể được Hoàng thượng nhớ mong cũng là phúc phận của đứa nhỏ này."
"Sắp đến trưa rồi, hoàng thúc ở lại dùng bữa trưa với trẫm rồi hãy trở về?"
Giang Ninh Vương liên tục lắc đầu, bỏ qua cho ông ta đi! Đối mặt với Tiêu Tẫn mà ông ta ăn được mới lạ.
"Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, thần còn có việc, xin được cáo lui trước."
"Nếu hoàng thúc có chuyện thì trẫm cũng không ép ở lại nữa, tiễn hoàng thúc xuất cung."
"Thần cáo lui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận