[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1170: Tương Kế Tựu Kế (1)


Chương 1170: Tương Kế Tựu Kế (1)
Chương 1170: Tương Kế Tựu Kế (1)
Chương 1170: Tương Kế Tựu Kế (1)
Giang Ninh Vương vừa đi nụ cười trên mặt Tiêu Tẫn trầm xuống: "Truyền tin cho Chu Lâm, nói hắn ta trong thời gian ngắn nhất tập trung hai nghìn binh mã đến bên ngoài thành Kim Lăng để họ hộ tống Tiêu Thế Kiệt hồi kinh."
"Hoàng thượng cảm thấy Tiêu Thế Kiệt sẽ không ngoan ngoãn hồi kinh sao?"
Đôi mắt Tiêu Tẫn lạnh lẽo: "Ai biết được."
Tiêu Thế Kiệt trước khi hồi kinh đã cho người đưa tin vào kinh thành, nói rõ thời gian mình hồi kinh, như sợ Tiêu Tẫn không yên tâm vậy.
Ngày rời thành, hắn ta lại gióng trống khua chiêng, hận không thể cho toàn bộ dân chúng thành Kim Lăng biết được hắn ta phải hồi kinh.
Tiêu Thế Kiệt mang theo hai trăm binh mã khí thế hừng hực ra khỏi thành Kim Lăng.
Bên ngoài thành Kim Lăng núi non trùng điệp, đội ngũ Tiêu Thế Kiệt đi hai giờ đã đến một cái đồi.
Hai bên đồi dường như chắn hết ánh tà dương, bọn họ lên đường muộn, đến bây giờ mặt trời cũng đã xuống núi rồi, ban đêm sợ không kịp đến dịch trạm nghỉ ngơi nên chỉ có thể ở hạ trại ở ngoài.
Tiêu Thế Kiệt ngồi trong xe ngựa, ánh sáng xuyên qua màn xe chiếc trên mặt hắn khi sáng khi tối.
Cho đến ánh sáng càng ngày càng mờ, hắn ta mới chậm rãi mở hai mắt ra.
"Thế tử, sắc trời đã tối, đội ngũ không thể đến dịch trạm, chỉ có thể hạ trại ở ngoài."
Tiêu Thế Kiệt ừ một tiếng.
Hai khắc sau, đội ngũ dừng lại trên một khu đất trống.
Tiêu Thế Kiệt xuống xe ngựa, nhìn một vòng xung quanh.
"Người còn đi theo đội ngũ không?"
Thị vệ nghe vậy thấp giọng nói: " Dạ, đều đi theo ạ."
Tiêu Thế Kiệt gật đầu một cái, hắn ta biết trong kinh thành có thám tử trà trộn nên hắn ta tương kế tựu kế, như vậy cũng tốt có thể để vị trong kinh kia tin rằng hắn ta rất muốn hồi kinh.
Sắc trời dần tối, đống lửa chiếu sáng xung quanh.
Tiêu Thế Kiệt ăn xong thì về trướng nghỉ ngơi.
Đêm dần khuya, bên tai cũng chỉ còn lại có tiếng nhánh cây tí tách cháy trong đống lửa.
Trên bầu trời một đám mây đen lững thững bay, che khuất vầng trăng đang treo giữa trời, mặt đất cũng rơi sâu hơn vào bóng tối.
Chợt một trận gió nổi lên cuốn cát đá trên đất, trong nháy mắt, vô số người quần áo đen yên lặng không tiếng động lại gần bên này, người của Tiêu Thế Kiệt còn chưa kịp phản ứng, mùi máu tanh đã tản ra trong không khí.
"Có thích khách, có thích khách!" Thị vệ kịp phản ứng đại kêu lên, xé rách màn đêm yên tĩnh.
Thị vệ rất nhanh đã đánh nhau với toán áo đen.
Tiêu Thế Kiệt nghe động tĩnh đứng dậy, trên mặt nhưng không có chút sợ hãi nào khi bị đánh lén.
"Thế tử, có thích khách đánh lén, hay chúng ta trở về thành trước?"
Tiêu Thế Kiệt trầm mặt đi ra khỏi lều, nhìn màn chém giết trước mắt giọng khàn khàn nói: "Mấy kẻ râu ria như vậy sao có thể cản trở đường hồi kinh của bản thế tử, giết, giết hết cho bản thế tử!"
Tiêu Thế Kiệt rút ra trường kiếm nhập cuộc, dù vậy, thị vệ bên này vẫn là liên tiếp bại lui.
Toán áo đen vô cùng hung hãn không thể chống đỡ!
Thị vệ bảo vệ Tiêu Thế Kiệt ở sau lưng: "Thế tử, đám người áo đen này quá nhiều, thế tử vẫn nên về thành trước, nếu không thuộc hạ lo lắng thế tử sẽ gặp nguy hiểm!"
Trên mặt trên người Tiêu Thế Kiệt đã nhuốm máu, không biết là máu của hắn ta hay của người khác.
Tiêu Thế Kiệt siết chặt trường kiếm trong tay.
"Hoàng thượng muốn triệu bản thế tử hồi kinh, nếu lúc này bản thế tử không trở về thì biết giải thích thế nào với hoàng thượng? Nếu bỏ lỡ sinh nhật của phụ thân, há chẳng phải bản thế tử bất hiếu sao?"
Đám người Tiêu Thế Kiệt vẫn ra sức ngăn cản, nhưng toán người áo đen thực sự quá đông.
Tiêu Thế Kiệt bất lực, chỉ có thể hạ lệnh rút lui.
"Rút lui, về thành trước."
Hắn ta ra lệnh một tiếng, bọn thị vệ vội vàng hộ tống hắn rút lui về thành Kim Lăng.
Chỉ là hắn ta không ngờ tới, khi bọn họ rút lui lại toán áo đen từ chỗ tối đi ra chém giết, ráo riết đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận