[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1172: Hiến Thân (1)


Chương 1172: Hiến Thân (1)
Chương 1172: Hiến Thân (1)
Chương 1172: Hiến Thân (1)
"Vâng, Nguyễn thái y nói mấy ngày trước, lúc Tĩnh Quốc Công nhiễm phong hàn có mời ông ấy tới khám, lúc kê thuốc, ông ấy còn nghĩ mấy ngày nữa Tĩnh Quốc Công sẽ khỏi nên hôm nay mới chủ động tới tái khám, không ngờ lại phát hiện Tĩnh Quốc Công sắp không ổn rồi."
Tiêu Tẫn đứng bật dậy khỏi ghế.
"Chuẩn bị xe đi, trẫm phải nhanh đến đó xem sao."
"Vâng."
"Ngươi phái người truyền lời cho hoàng hậu, bảo nàng ấy cũng mau tới phủ Tĩnh Quốc Công."
"Nô tài đã biết."...
Sau khi nghe tin từ trong cung truyền tới, đám người Sở Mẫn đã sớm đứng đợi tại cửa lớn.
Nhìn chiếc xe ngựa từ xa đến gần, hắn ta dẫn đầu nghênh tiếp.
"Cung nghênh hoàng thượng."
Tiêu Tẫn xuống xe ngựa, bình tĩnh liếc nhìn từng người: "Đứng lên đi."
"Tạ hoàng thượng."
"Bên ngoài trời đông giá rét, mời hoàng thượng vào phủ ngồi." Sở Mẫn khom người mời Tiêu Tẫn vào trong.
"Trẫm nghe nói Tĩnh Quốc Công đột nhiên lâm bệnh nặng, sao lại như vậy?"
Sở Mẫn tỏ vẻ đau buồn: "Hồi hoàng thượng, trước đó, sức khỏe của phụ thân đã khá hơn nhiều nhưng mấy ngày trước vì bận rộn xử lý công việc nên vô tình nhiễm phong hàn, vi thần đã lập tức mời đại phu, đại phu nói phụ nhân bị khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, cộng thêm phụ thân lại có bệnh cũ, lần nhiễm phong hàn này đã làm bệnh cũ tái phát nên bệnh tình mới trở nên nghiêm trọng."
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Tẫn đã tới sân của Tĩnh Quốc Công.
Nha hoàn giữa cửa vội vàng tiến tới hành lễ rồi lui ra hai bên.
Sở Mẫn đẩy cửa phòng ra, một luồng hơi nóng xen lẫn mùi thuốc lập tức phả vào mặt.
Tiêu Tẫn bước tới trước giường, nhìn Tĩnh Quốc Công nhắm chặt mắt nằm yên trên giường, lần cuối cùng gặp Tĩnh Quốc Công, gò má của ông ta vẫn đầy đặn nhưng bây giờ, Tĩnh Quốc Công lại nằm trên giường bệnh, gò má lõm xuống, trông như một người sắp chết.
"Thái y, mau tới khám cho Tĩnh Quốc Công."
Nghe vậy, thái y lập tức tiến tới bắt mạch cho Tĩnh Quốc Công.
Thấy thái y nhíu mày, vẻ mặt Tiêu Tẫn càng khó coi.
Một lát sau, thái y mới buông tay Tĩnh Quốc Công ra, im lặng một hồi rồi đến cạnh Tiêu Tẫn, nói: "Hoàng thượng, Tĩnh Quốc Công bị khí lạnh độc xâm nhập vào cơ thể, kích thích lục phủ ngũ tạng, tình huống không khả quan mấy, vi thần chỉ có thể châm cứu để ép khí lạnh ra trước rồi mới tính toán bước tiếp theo được."
"Ừ."
Thái y cầm châm bạc, cắm lần lượt từng cây châm vào người Tĩnh Quốc Công.
Sở Mẫn thấy vậy thì tiến lên nói: "Mời hoàng thượng tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi."
Không biết thái y phải châm cứu bao lâu nữa, Tiêu Tẫn vuốt cằm, đi theo Sở Mẫn đến phòng bên cạnh.
Nha hoàn bưng trà nóng và điểm tâm vào phòng.
"Xin hoàng thượng chờ một lát, để vi thần qua trước xem tình hình."
Tiêu Tẫn gật đầu, giơ tay cầm ly trà trên bàn lên, nào ngờ hắn vừa chạm vào ly trà thì người bưng trà đã lập tức buông tay, ly trà lật nghiêng, nước trà nóng bỏng đổ xuống áo hắn, ly trà cũng rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
"Hoàn thượng cẩn thận." Trương Thư Minh giật mình tiến tới, Tiêu Tẫn đã đứng lên khoát tay, tỏ ý hắn không sao.
Nha hoàn bưng trà sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Xin hoàng thượng tha tội, xin hoàng thượng tha tội."
Sở Mẫn biến sắc, lập tức gọi người lôi nha hoàn xuống: "Tiện tỳ đã đụng vào hoàng thượng mà còn dám xin hoàng thượng tha tội. Hoàng thượng, áo ngoài người ướt rồi, hay là người đi thay một bộ đồ mới trước đi."
Mùa đông giá lạnh, nếu không thay áo khoác ướt thì lúc đi ra ngoài, gió lạnh thổi tới sẽ lạnh tới tận xương nên Trương Thư Minh cũng nói: "Hoàng thượng, người đi thay áo ngoài trước đi."
Vẻ mặt Tiêu Tẫn không chút cảm xúc: "Ừ."
Sở Mẫn dẫn hắn tới phòng hắn, Trương Thư Minh sai người vội lấy áo ngoài mới sạch sẽ, mang tới cho Tiêu Tẫn thay.
Sau khi hắn thay xong áo ngoài, Trương Thư Minh đột nhiên đau bụng, lập tức gọi người đến phục vụ Tiêu Tẫn rồi lui ra ngoài.
Để cho căn phòng ấm áp hơn, nha hoàn bưng hai chậu than tiến vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận