[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1174: Không Biết Cách Dạy Con (1)


Chương 1174: Không Biết Cách Dạy Con (1)
Chương 1174: Không Biết Cách Dạy Con (1)
Chương 1174: Không Biết Cách Dạy Con (1)
"Hoàng thượng..." Sở Vận liếc thấy Tô Oanh đang đứng cạnh đó, cạnh răng ôm chân Tô Oanh.
"Nương nương, tiểu nữ tự nguyện hiến thân cho hoàng thượng, mong nương nương tác thành cho tình cảm tiểu nữ dành cho hoàng thượng."
"Ngươi muốn chết." Tiêu Tẫn giơ tay chưởng một chưởng, một luồng kình phong nhanh chóng đánh về phía Sở Vận.
Sở Vận thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị luồng kình phong đó đánh bay ra ngoài, đập nặng vào cột đá.
"Phốc." Nàng ta phun ra một ngụm máu tươi, hai máu đảo lộn, lập tức ngất xỉu.
Hoàng thượng đã nổi giận, cấm quân cũng không dám tiếp tục trì hoãn, nhanh chóng tiến lên kéo Sở Vận xuống.
Khuôn mặt Sở Mẫn không còn chút máu, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch nhưng lại không dám tỏ ra chút nào.
Sở đại phu nhân nghe tin thì lập tức chạy tới.
Thấy nữ nhi bản thân cưng chiều bị người ta kéo như một tấm vải rách, trước mắt bà ta lập tức tối sầm.
"Các ngươi đang làm đó, mau buông tay, mau buông tay ra cho ta. Nơi này là phủ Tĩnh Quốc Công, không đến lượt các ngươi muốn làm gì thì làm."
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tới cứu đại tiểu thư."
Sở đại phu nhân kêu khàn cả giọng, hoàn toàn đánh mất dáng vẻ đoan trang, giàu có lúc trước.
Mặc dù trong lòng Sở Mẫn rất oán hận nhưng ông ta chỉ có thể cắn răng, lạnh lùng nói: "Sở Vận đã làm sai thì phải tự gánh lấy hậu quả, hoàng thượng nhận từ, không lấy mạng của nó đã là phúc của nó rồi, ngươi đừng làm bậy nữa, còn không mau tới xin lỗi hoàng thượng."
Sở đại phu nhân quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tô Oanh, lửa giận của bà ta lập tức như bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Trời đông giá rét nhưng sau lưng bà ta lại đổ mồ hôi lạnh.
Bà ta hít sâu một hơi, cứng đờ đi tới trước mặt Tiêu Tẫn và Tô Oanh.
"Thần phụ đáng chết, không biết hoàng thượng và nương nương đang ở đây, mong hoàng thượng và nương nương thứ tội."
Tô Oanh đảo mắt, bình tĩnh nhìn Sở đại phu nhân.
"Nữ nhi đó là do ngươi dạy?"
Sở đại phu nhân nắm chặt khăn lụa trong tay.
"Vâng, là thần nữ không biết cách dạy con."
"Đúng thật là vậy. Người đâu, dẫn Sở đại phụ nhân xuống đánh ba mươi trượng cho ta, ai bảo bà ta lại không biết cách dạy con chứ."
Sở đại phu nhân không tin nổi, trợn tròn mắt, bà ta cho rằng dù gì thì họ cũng là Công phủ trăm năm, công công của bà ta lại còn đảm nhiệm vị trí quan trọng trong triều nên dù hoàng thượng và hoàng hậu không vui nhưng cũng sẽ nể mặt công phủ mà khoan dung với họ.
Bây giờ, hoàng thượng không những sai người bắt nữ nhi của bà ta mà còn muốn đánh bà ta. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sao sau này bà ta có thể tiếp tục ngẩng đầu ở kinh thành đây?
Nhưng bà ta lại không dám phản đối, nếu chống đối ngay trước mặt hoàng thượng, bà ta sẽ chỉ càng thảm hơn.
Hai tên cấm quân tiến tới bắt Sở đại phu nhân, có người mang băng ghế dài tới, hành hình ngay trong sân.
Tiếng gậy đánh và da thịt và tiếng kêu khóc của Sở đại phu nhân như từng tiếng bạt tai tát thẳng vào mặt Sở Mẫn, cảm giác nhục nhã và oán hận nhanh chóng nảy sinh trong lòng ông ta.
Nhưng ông ta lại không dám lộ ra chút vẻ khác thường nào.
"Là do vi thần vô dụng, xin hoàng thượng thứ tội."
Ánh mắt Tiêu Tẫn vẫn chứa đầy tức giận: "Sở Mẫn, ngươi quả thật vô dụng."
Nói xong, hắn quay sang nhìn Tô Oanh, đối diện với ánh mắt mỉa mai, tự đắc của nàng, đôi mắt Tô Tẫn hiện lên vẻ ấm ức, như đang xin nàng tha cho hắn.
Tô Oanh liếc nhìn hắn rồi xoay người vào phòng Tĩnh Quốc Công, Tiêu Tẫn vội đi theo sau nàng.
Thái y vẫn đang chữa trị cho Tĩnh Quốc Công nhưng nhìn dáng vẻ nhíu mày của thái y là đủ để biết tình hình của Tĩnh Quốc Công thật sự không ổn.
"Tĩnh Quốc Công sao rồi?"
Nghe Tiêu Tẫn nói, đám thái y vội vàng tiến lên trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận