[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1178: Cho Ngươi Một Con Đường Sống (1)


Chương 1178: Cho Ngươi Một Con Đường Sống (1)
Chương 1178: Cho Ngươi Một Con Đường Sống (1)
Chương 1178: Cho Ngươi Một Con Đường Sống (1)
Sở Vận đột nhiên nhận ra, Tô Oanh muốn giết chết nàng ta còn dễ dàng hơn so với bóp chết một con kiến. Nàng ta quả thật không có gì đáng để nàng hao tổn sức lực.
"Nương nương muốn ta làm gì?" Nàng ta không phải kẻ ngốc, Tô Oanh tìm tới nàng ta là bởi vì nàng ta vẫn còn có giá trị lợi dụng.
"Cha ngươi thật khó lường, ông ta chắc chắn có chứng cứ qua lại với bên kia. Bổn cung muốn ngươi tìm được những chứng cứ này."
"Nếu ông ta làm những chuyện không nên làm, vậy phủ Tĩnh Quốc Công, còn có ta cũng sẽ bị liên lụy sao?"
Tô Oanh từ trên ghế đứng dậy, đi tới trước mặt nàng ta chậm rãi ngồi xổm xuống: "Bổn cung từ trước đến nay ân oán rõ ràng, ai làm sai chuyện, người đó lập tức phải chết."
Sở Vận nắm chặt lá thư trong tay.
Tô Oanh cũng không vội vàng, chỉ lạnh lùng nói: "Đương nhiên, nếu ngươi sẵn sàng muốn chết vì cha của ngươi, bổn cung cũng có thể thành toàn cho ngươi."
"Ta đồng ý với nương nương! Nhưng sau khi xong việc, tiểu nữ khẩn cầu nương nương cho phép tiểu nữ rời khỏi kinh thành. Tiểu nữ cam đoan, kiếp này vĩnh viễn không bước vào kinh thành nửa bước!"
Tô Oanh híp mắt lại: "Được."
Đêm đó, Sở Vận đã được đưa về phủ Tĩnh Quốc Công.
Mấy ngày nay Sở Mẫn lo lắng đến mức đầu bạc trắng. Sở Vận và Sở đại phu nhân sau khi bị trách phạt, Hoàng Thượng cũng không có bất kỳ động thái nào. Ông ta không biết Hoàng Thượng có biết những chuyện mình làm hay không.
"Đại lão gia, đại tiểu thư đã được đưa trở về."
Tiếng của quản gia làm Sở Mẫn đột nhiên tỉnh lại: "Cái gì? Vận nhi đã hồi phủ?"
Quản gia gật đầu, mấy ngày nay mọi người trong phủ Tĩnh Quốc Công đều sống trong sợ hãi, chỉ sợ nếu xảy ra chuyện gì đầu mình sẽ không giữ được. Hiện giờ Sở Vận bị đưa về, có phải Hoàng Thượng vẫn còn quan tâm đến danh dự của phủ Tĩnh Quốc Công không?
"Đi xem xem."
Sở Vận bị nha hoàn đưa trở về viện của mình, quản gia cũng lập tức sai người mời đại phu tới.
Lúc Sở Mẫn đến, nha hoàn đã chăm sóc cho Sở Vận, đại phu cũng chạy tới khám bệnh cho nàng ta.
"Đại lão gia."
Đại phu thấy Sở Mẫn bước vào phòng, vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Tình hình của đại tiểu thư thế nào rồi?"
Đại phu nói: "Đại lão gia, sau khi trở về trên người đại tiểu thư không có gì đáng ngại, chỉ là sức khỏe hơi yếu. Ta sẽ kê một vài đơn thuốc bổ, đại tiểu thư uống vài ngày sẽ ổn."
Nghe đại phu nói như vậy, Sở Mẫn gật đầu: "Được, vậy ngươi đi đi, nấu cho đại tiểu thư một bát cháo tổ yến tới đây."
"Vâng."
Sở Mẫn bảo mọi người trong phòng lui ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, ông ta mới đi tới trước giường của Sở Vận. Nàng ta rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt đều trở nên xanh xao, đôi lông mày của Sở Vận đều nhíu lại.
"Ai đã để con trở về?"
Sắc mặt Sở Vận đờ đẫn nhìn Sở Mẫn. Thời khắc ông ta chạy tới đây ngay lập tức, trong lòng nàng ta vẫn ôm một tia hy vọng, nàng cảm thấy Sở Mẫn vẫn còn tình cảm cha con với mình, nhưng sự lo lắng trong mắt ông ta lúc này không phải dành cho nàng ta.
"Có chuyện gì vậy? Sao con không nói gì? Cha hỏi con, ai đã để con trở về, rồi đã nói gì với con? Cha không trách tội con? Con đã nói gì với họ?"
Một loạt câu hỏi không liên quan đến sự sống chết của nàng ta, điều này cũng khiến một tia hy vọng trong lòng Sở Vận bị dập tắt hoàn toàn.
"Nữ nhi nghe nói ngày đó mẫu thân cũng bị Hoàng Hậu đánh ba mươi trượng, không biết bây giờ mẫu thân như thế nào?"
Trên mặt Sở Mẫn hiện lên dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Nàng ấy không có gì đáng ngại, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, nằm mấy ngày là ổn. Mẫu thân của con cũng thật là, lại dám đối đầu với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương ở trước mặt mọi người, không chết đã là may."
Bạn cần đăng nhập để bình luận