[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1183: Lên Thuyền Giặc Rồi Thì Đừng Nghĩ Được Xuống (2)


Chương 1183: Lên Thuyền Giặc Rồi Thì Đừng Nghĩ Được Xuống (2)
Chương 1183: Lên Thuyền Giặc Rồi Thì Đừng Nghĩ Được Xuống (2)
Chương 1183: Lên Thuyền Giặc Rồi Thì Đừng Nghĩ Được Xuống (2)
Mẫu thân cô vì điều đó mà tự trách không thôi, không ngờ ông ta đã sớm nuôi ngoại thất ở bên ngoài rồi!
"Đứng dậy đi."
Nghe câu nói của Sở Vận nha hoàn kia như được ân xá, cẩn thận đánh giá sắc mặt của Sở Vận, nghĩ ngợi thăm dò nói: "Đại tiểu thư, chuyện này có nên nói cho đại phu nhân không?"
Thế gia quyền quý phủ Tĩnh Quốc Công to như vậy, nếu như chuyện nuôi ngoại thất bị đồn ra ngoài, đại phu nhân các nàng không chừng lại bị người ta chỉ trích sau lưng.
Sở Vận cười khinh: "Ngươi đi chuẩn bị ngày mai ta phải đi gặp thử tên con hoang kia."
"Đại tiểu thư, người vẫn chưa gả chồng, chuyện này vẫn nên giao cho người của đại phu nhân xử lý đi thôi? Nếu không bị đồn ra thì sợ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của đại tiểu thư."
Sự lạnh lẽo trên mặt của Sở Vận càng tăng lên: "Ta đã trở thành thế này thì còn thanh danh gì để nói nữa?"
Nha hoàn nghẹn lời, trước đây người muốn cầu thân với đại tiểu thư nhiều đến nỗi sắp đạp hư ngạch cửa của phủ Tĩnh Quốc Công, từ sau khi đại tiểu thư xảy ra chuyện thì không còn ai tới nữa.
"Cứ làm theo lời dặn của ta."
"Dạ, dạ."...
Sau khi Giang Ninh Vương trải qua cảm giác khủng hoảng tạm thời trong hai ngày Tiêu Tế Kiệt đến kinh thành, nhìn thấy mấy ngày nay Tiêu Thế Kiệt luôn thành thật ở trong viện cũng làm ông thả lỏng cảnh giác, lại tiếp tục đi ăn chơi đàng đúm.
Nha hoàn mang hộp thức ăn mở cửa bước vào phòng.
Mấy ngày nay Tiêu Thế Kiệt cứ nằm ở trên giường, thậm chí còn không muốn dậy.
Nha hoàn để hộp thức ăn lên trên bàn thấp, đưa tới trước Tiêu Thế Kiệt rồi nhỏ giọng nói: "Thế tử, tới giờ dùng cơm tối rồi."
Tiêu Thế Kiệt nghe thấy mở to hai mắt nhìn nha hoàn kia một cái sau đó mới chậm chạp ngồi dậy.
"Thế tử, bên đây nô tì đã liên hệ với vị đại nhân kia mấy lần rồi, vị đại nhân kia chưa từng phản hồi, sau đó đã cắt đứt hết người mà chúng ta liên hệ luôn rồi."
Ánh mắt Tiêu Thế Kiệt tối lại, dữ tợn cười khinh một tiếng: "Ông ta cho rằng bổn thế tử đã sắp xảy ra chuyện, cho nên muốn cắt đứt quan hệ sạch sẽ đây mà."
"Thế tử, bây giờ nên làm gì?"
"Kêu nữ nhân kia nói với ông ta, thuyền của bổn thế tử đây không có dễ xuống đâu, nếu muốn trở mặt, bổn thế tử đây có chuyện gì thì cũng sẽ cho ông chết không yên thân!"
Nha hoàn nhỏ giọng trả lời: "Dạ, nô tỳ đã hiểu."
Hoàng cung, bên trong ngự thư phòng.
Trương Thư Minh đưa trà nóng vào trong tay Tiêu Tẫn.
"Hoàng thượng, qua mấy ngày nữa là tới sinh thần của Giang Ninh Vương rồi, đây là lễ mừng mà nô tài đã chuẩn bị."
Tiêu Tẫn ngừng lại, tùy tiện liếc qua danh sách lễ quà một cái: "Ngươi cứ chuẩn bị cho tốt là được."
"Dạ."
"Tiêu Thế Kiệt hiếm khi lên kinh để mừng sinh nhật Giang Ninh Vương, thế này đi, ngươi đi lấy một ít bạc trong cung đưa qua cho Giang Ninh Vương bảo hắn tổ chức yến tiệc sinh thần cho linh đình vào, lúc đó trẫm cũng sẽ đích thân đến để chúc mừng sinh thần với Giang Ninh Vương."
Trương Thư Minh liên tục vâng dạ rồi sai người đi tới Giang Ninh Vương phủ để truyền lời, bên cạnh đó cũng không cẩn thận lan truyền tin tức hoàng thượng đến để mừng sinh thần Giang Ninh Vương ra ngoài.
Rất nhanh chóng thì các thế gia quý tộc khắp kinh thành đều biết ý của hoàng thượng, vốn bọn họ luôn kính trọng Giang Ninh Vương không dám đến gần, cũng đành phải biểu đạt với hắn, ồ ạt muốn biểu đạt với Giang Ninh Vương rằng họ bằng lòng muốn tới tham dự tiệc sinh thần của Giang Ninh Vương.
Bỗng chốc nhân khí của Giang Ninh Vương tăng vọt, các bữa tiệc xã giao cũng tăng lên nhiều so với trước đây.
Sở Mẫn đi tới tửu lâu, nhìn thấy Giang Ninh Vương đang say bí tỉ đang được người ta dìu ra từ tửu lâu, cứ cảm thấy hướng đi của những chuyện ở hiện tại có một sự kỳ lạ không nói ra được, hình như bọn họ đã bị lừa bước vào trong một vòng lớn, ông cảm thấy bản thân đã tỉnh táo tránh ra được cái vòng này rồi, nhưng lại cảm thấy có một sự ngột ngạt nào đó khó nói.
"Đi nhanh, nhanh về phủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận