[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1184: Nữ Nhân Không Được Quá Nuông Chiều. (1)


Chương 1184: Nữ Nhân Không Được Quá Nuông Chiều. (1)
Chương 1184: Nữ Nhân Không Được Quá Nuông Chiều. (1)
Chương 1184: Nữ Nhân Không Được Quá Nuông Chiều. (1)
Về tới phủ Tĩnh Quốc Công, Sở Mẫn đang chuẩn bị quay về thư phòng thì bị một nha hoàn cản lại.
Ông nhìn chằm chằm nhận ra người này là người trước giờ hầu hạ Sở Vận.
Lúc con người ta đang lo lắng thì sẽ không có sự kiên nhẫn, ông nhăn mày không vui nói: "Có chuyện gì?"
"Hồi đại lão gia, đại tiểu thư nói có một chuyện rất quan trọng muốn nói với đại lão gia."
Chân mày của Sở Mẫn càng nhíu chặt hơn, Sở Vận còn có thể có chuyện quan trọng nữa sao?"
Nhưng ông vẫn đi theo nha hoàn kia đến phòng của Sở Vận.
Ông vừa bước vào phòng thì đã nhìn thấy Sở Vận đang đứng trước cửa sổ, nàng ta nghe thấy tiếng động cũng chỉ chậm rãi liếc mắt nhìn qua phía ông, không hề bước lên để hành lễ cung kinh như trước đây.
Sở Mẫn thở ra một hơi, bất mãn nói: "Tìm cha có chuyện gì?"
Sở Vận không vội lên tiếng, chỉ kêu nha hoàn đều đi ra ngoài hết.
Trong phòng chỉ còn lại cha con hai người.
Sở Vận không nói gì cả, chỉ lấy ra một bức thư và một cái khóa trường mệnh từ trên người ra.
Trong khoảnh khắc nhìn rõ được cái khóa trường mệnh, sắc mặt Sở Mẫn đột ngột tối sầm đi!
Khóa trường mệnh lúc đầu năm ông tìm người làm một cái cho nhi tử ông đang nuôi ở bên ngoài, tại sao lại ở trong tay của Sở Vận!?
Ánh mắt Sở Mẫn giận dữ trừng mắt với Sở Vận, không đợi ông mở miệng thì Sở Vận đã nhỏ giọng nói: "Phụ thân vẫn nên đọc thư trước đi rồi hẳn nói tiếp."
Sở Mẫn nhẫn nại lấy lá thứ rồi mở ra đọc nhanh như gió.
Sau khi đọc xong sắc mặt ông thay đổi hẳn.
"Những thứ này ngươi lấy từ đây? Nói!"
Đối diện với Sở Mẫn giận dữ mà không dám làm gì, Sở Vận không hề có chút gì sợ hãi: "Khóa này là của ai, chắc phụ thân còn phải hiểu rõ hơn nữ nhi nữa, còn bức thư này... khóa này tới như thế nào, thì thư này cũng tới như thế đó, chuyện này vốn là chuyện của phụ thân, nhưng chúng ta cũng là người một nhà, nếu có người muốn mưu hại phụ thân thì người làm con gái như con tuyệt đói không thể nào nhìn mà không quan tâm được."
Câu này Sở Mẫn nghe xong thấy mờ mịt: "Sao ngươi lại biết được sự tồn tại của họ?"
Sở Vận cong khóe môi nhưng lại không phải đang cười: "Thế gian này làm gì có tường nào không lọt gió vào, đó là huyết mạch của phụ thân, nữ như cũng chỉ muốn thay phụ thân đón về thôi, nhưng lại nghe nữ nhân kia uy hiếp rằng, cô ta không chỉ muốn vào công phủ mà còn muốn vị trí đại phu nhân nữa kìa!"
Sắc mặt Sở Mẫn càng khó coi hơn.
"Chẳng qua chỉ là một nữ nhân không đáng một xu mà thôi, sao nữ nhi lại có thể cho bà ta như ý được? Nhưng bức thư này rất quan trọng, nữ nhi cũng lo là trong tay bà ta còn có điểm yếu của phụ thân nên mới làm bà ta bình tĩnh lại trước rồi mới lén lút mang bức thư này về."
Sở Mẫn nắm chặt bức thư tới nỗi đầu ngón tay trắng bệch, thư là ông tự tay viết để gửi cho Tiêu Thế Kiệt, ông vẫn nhớ lúc đầu khi viết bức thư này cũng chỉ là muốn biểu đạt thành ý của chính mình, cho nên phía sau bức thư còn đóng lên con dấu thuộc về phủ Tĩnh Quốc Công.
Sau khi bức thư được đưa đi, Tiêu Thế Kiệt muốn thể hiện sự tin tưởng đối với ông, còn cố ý trả bức thư này về nữa.
Sau khi lấy thư về ông không xử lý ngay, lúc xong chuyện muốn tìm thì lại tìm không ra nữa.
Không ngờ thế mà lại ở trong tay của nữ nhân kia!
Thư này nếu như đưa tới trước mặt hoàng thượng là sẽ ông chết không thể nghi ngờ!
Trong lòng Sở Mẫn vừa tức vừa sợ, cộng thêm việc Sở Vận biết chuyện mà ông vẫn luôn giấu, bỗng chốc tất cả các cảm xúc tiêu cực lan tràn hết ra ngoài, khiến cho gương mặt của ông càng nhìn càng có vẻ dữ tợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận