[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1187: Chỉ Mong Ngươi Không Hối Hận (2)


Chương 1187: Chỉ Mong Ngươi Không Hối Hận (2)
Chương 1187: Chỉ Mong Ngươi Không Hối Hận (2)
Chương 1187: Chỉ Mong Ngươi Không Hối Hận (2)
Từ ngày đó Tiêu Tẫn cùng Tô Oanh đến phủ Tĩnh Quốc Công thăm khám cho Tĩnh Quốc Công, trạch viện của Tĩnh Quốc Công liền bị cấm quân phong toả lại, không có mệnh lệnh của Hoàng Thượng, bất kể ai cũng không được vào, ông ta cũng không cách nào nghe ngóng được tin tức gì ở trong.
Bây giờ nghe thấy Tĩnh Quốc Công tỉnh rồi, quả tim của Sở Mẫn cũng nhấc lên đến cổ họng rồi.
"Người đã tỉnh rồi sao?"
"Vâng, tỉnh rồi, Công gia gửi lời tới Đại lão gia, nói muốn gặp Đại lão gia."
Sở Mẫn tim đập càng nhanh hơn, nhưng trên mặt lại như không có chuyện gì, ông ta ép mình bình tĩnh lại mở miệng: " Ta biết rồi, bây giờ liền qua đó."
Bên ngoài viện Tĩnh Quốc Công cấm quân vẫn canh chừng như cũ, nhưng lần này Sở Mẫn đến, cấm quân cũng không ngăn cản ông ta nữa.
Sở Mẫn theo nha hoàn tiến vào trong phòng.
"Công gia, Đại lão gia đến rồi."
Trong phòng truyền đến chút động tĩnh, hai vị thái y bước từ trong phòng ra, hành lễ với Sở Mẫn xong thì lui ra ngoài.
Lại một trận bệnh nặng, cả người Tĩnh Quốc Công lại gầy đi không ít, đáy mắt cũng trở nên ảm đạm hơn.
Thấy bộ dáng Tĩnh Quốc Công, đáy lòng Sở Mẫn dân lên chút gì đó kỳ lạ, nhưng chút cảm giác kì lạ đó rất nhanh đã bị sự bất an thay thế.
Tĩnh Quốc Công suy yếu ngẩng đầu lên nhìn ông ta một cái, nhưng cái nhìn đó lại khiến Sở Mẫn cảm thấy một loại áp bức như bị nhìn xuyên thấu vậy.
"Phụ thân."
Tĩnh Quốc Công chậm rãi thu hồi ánh nhìn, nặng nề thở ra một hơi giơ tay lên chỉ chỉ vào cốc nước ở bên cạnh.
Sở Mẫn hiểu ý, vội vàng bưng cốc nước lên đưa tới bên miệng Tĩnh Quốc Công.
Tĩnh Quốc công nhấp một ngụm mới thở ra một hơi khàn đặc.
" Rốt cục cũng vẫn là già rồi, có những chuyện ấy à, cũng không thể mãi thuận theo ý lão già ta nữa."
Sở Mẫn khó khăn nặn ra một nụ cười an ủi: "Phụ thân nói linh tinh cái gì, người chỉ là trúng chút phong hàn mà thôi, thái y và Hoàng Hậu cũng đến thăm bệnh cho người rồi, không bao lâu nữa người sẽ khoẻ lại thôi."
Tĩnh Quốc Công lắc lắc đầu, cũng không hỏi Sở Mẫn xem mấy ngày nay xảy ra những chuyện gì, chỉ nói: " Ngươi đó, từ nhỏ đã tính tình cứng rắn, nam nhi hơn thua háo thắng cũng không có gì sai, nhưng cái tính tình ấy dễ khiến ta đi vào ngõ cụt, con người ấy mà, cứng quá cũng không được, ngươi đứng trên đài quan sát tưởng rằng mình có thể quan sát được hết toàn cảnh rồi, nhưng lại không biết trên đầu vẫn còn một mảnh trời, sẽ luôn có những nơi khiến ngươi chẳng thể với tới."
Lời này khiến trái tim đang treo ngược của Sở Mẫn không nhịn nổi phát run: "Phụ thân ... ta ..."
Tĩnh Quốc Công ngẩng đầu lên ngắt lời ông ta: "Vi phụ chỉ là cảm khái, trong lòng nghĩ đến mấy chuyện lúc ngươi còn nhỏ, vừa thú vị lại vừa đáng thương."
Sở Mẫn hé môi, lời đến bên miệng lại nghẹn trở lại, hoặc có lẽ, ông ta cũng sợ nhìn thấy sự thất vọng ẩn hiện trong đáy mắt Tĩnh Quốc Công.
"Các ngươi cũng lớn rồi, con lớn không nghe mẹ cũng chẳng nghe cha, việc đã lựa chọn làm thì cứ làm đi, nếu như không thành, cũng chỉ mong bản thân ngươi không hối hận là được."
Sở Mẫn thần sắc ảm đạm, chỉ một thoáng chốc đó, ông ta cảm thấy như Tĩnh Quốc Công đã biết hết mọi thứ vậy.
"Phụ thân, người đừng lo lắng, người sẽ không có chuyện gì đâu."
Tĩnh Quốc Công lắc đầu, tỏ ý muốn ông ta đỡ mình nằm xuống: "Mệt rồi, mệt rồi, đi đi, đêm rồi, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi còn phải thượng triều sớm nữa mà."
Sở Mẫn cẩn thận đắp chăn cho ông: "Vâng, phụ thân cũng nghỉ ngơi đi, nhi tử ngày mai sẽ lại đến thăm người."
Tĩnh Quốc Công nhắm mắt lại.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân Sở Mẫn rời đi, ông mới lại lần nữa mở mắt ra, nhìn bóng lưng Sở Mẫn rời đi, nặng nề thở ra một hơi, rồi lại nhắm mắt lại, khoé mắt tràn ra một giọt lệ.
Sinh thần Giang Ninh Vương là cuối tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận