[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1189: Yến Hội Sinh Thần (2)


Chương 1189: Yến Hội Sinh Thần (2)
Chương 1189: Yến Hội Sinh Thần (2)
Chương 1189: Yến Hội Sinh Thần (2)
Giang Ninh Vương uống vài cốc rượu cũng hơi say rồi, gan cũng to hơn nhiều.
"Hoàng Thượng, hôm nay ta thật sự rất vui, không nhớ nổi đã bao lâu không được đón một cái sinh thần như thế này rồi, thật sự phải đa tạ Hoàng Thượng." Giang Ninh Vương mặt mũi đỏ hồng, nâng ly rượu đến trước mặt Tiêu Tẫn, lúc nói chuyện cũng có chút líu lưỡi.
Tiêu Tẫn cười hiền hoà nâng ly rượu của mình lên cụng nhẹ với ly rượu của ông ta: " Vương thúc vui là được."
"Vui, không biết vui đến mức nào đâu ha ha ha." Nói xong, ông ta lại uống cạn ly rượu, xoay người liền đi đến vũ đài giữa đại điện, cùng ca cơ nhảy múa.
Quần chúng quan khách cảm thấy Giang Ninh Vương này gan không nhỏ, ngay trước mặt Hoàng Thượng mà cũng dám phóng túng như vậy, nhưng lại thấy Hoàng Thượng dường như không hề có ý trách phạt, lại còn cười theo thưởng thức ca nhạc.
Không khí yến hội dần được đẩy lên cao trào.
Tô Oanh ngồi trên ghế vui vẻ thưởng thức món ngon trên bàn, mùi vị tuy có không ngon bằng trong cung, nhưng ăn cũng không tồi.
" Điểm tâm này không tồi, có thể thử xem." Tiêu Tẫn đẩy đĩa điểm tâm trên bàn đến trước mặt Tô Oanh.
Tô Oanh ừm một tiếng, nhấc đũa lên tiếp tục ăn.
Tiêu Thế Kiệt ngồi xuống vị trí, trông thì như đang thưởng thức ca vũ, dư quang lại luôn đặt trên hai người Tiêu Tẫn và Tô Oanh, thấy Tô Oanh cả bữa tiệc chỉ ăn, lại cảm thấy ánh mắt Tô Oanh nhìn hắn lúc nãy có lẽ chỉ là ngoài ý muôn thôi?
Tiêu Thế Kiệt thu hồi tầm mắt, liền có một nha hoàn ngã nhào vào lòng hắn, rượu trong tay nàng ta đổ ướt hết y bào của hắn.
"Thế tử tha tội, Thế tử tha tội, nô tì đáng chết, nô tì đáng chết..." Nha hoàn bị doạ tới mặt cắt không còn giọt máu, liên tục dập đầu xin tha.
Trùng hợp lúc đó âm nhạc cũng dừng lại, nhất thời không ít người bị động tĩnh bên này thu hút nhìn qua.
Giang Ninh Vương đang nhảy vui vẻ cùng vũ cơ, chợt nghe thấy tiếng nha hoàn khóc xin tha, bất mãn mắng: " Làm cái gì thế, hôm nay là sinh thần của bổn Vương, khóc lóc cái gì, cút cút cút, mau cút cho bổn Vương!"
Nha hoàn không dám thốt ra âm thanh gì nữa, vội vàng cút xuống.
Quản gia thức thời bước đến bên người Tiêu Thế Kiệt: "Thế tử, y bào của người ướt hết rồi, vẫn là mau cùng nô tài đi thay một bộ khác sạch sẽ đi."
Sắc mặt Tiêu Thế Kiệt không dễ coi cho lắm, tỏ ra vô cùng bất mãn với sơ xuất này, nhưng ngại có quan khách ở đó, hắn vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn.
"Vi thần thất lễ rồi." Tiêu Thế Kiệt đứng dậy hành lễ với Tiêu Tẫn xong mới cùng quản gia rời đi.
Âm nhạc lại lần nữa vang lên, Giang Ninh Vương lại cùng các vũ cơ nhảy múa, giống như không hề quan tâm đến sơ xuất vừa rồi vậy.
Tiêu Thế Kiệt cùng quản gia đi tới căn phòng ngách ở hậu viện.
"Thế tử đợi một lát, nô tài bây giờ liền cho người lấy y bào sạch sẽ qua đây."
Tiêu Thế Kiệt gật gật đầu, không vội không gấp ngồi xuống ghế tựa trong phòng.
"Thế tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động." Người đến chính là thân tín của Tiêu Thế Kiệt.
Mặt hắn lộ vẻ thâm trầm: " Động thủ đi, Sở Mẫn bên kia thế nào?"
"Thám tử gửi tin tức tới, nói Sở Mẫn đã ở cửa Đông Thành đợi rồi."
"Được."
Yến hội vẫn ca hát nhảy múa yên bình như cũ, ngay lúc khách khứa vẫn đang ăn uống linh đình, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một trận tiếng kêu giết.
Một thân ảnh đột nhiên từ ngoài cửa viện bay vào, nặng nề đập mạnh vào cửa lớn yến hội.
"Aaa!"
"Người nào!" Cấm quân hộ thủ bên trong lập tức đề cao cảnh giác rút trường kiếm ra.
Người trong phòng nghe thấy động tĩnh liền trở nên căng thẳng.
Ca nhạc cũng vì vậy mà im bặt.
Tiếng đánh giết bên ngoài càng lúc càng kịch liệt, tất cả mọi người tim đều nhấc lên đến họng."
"Bảo vệ Hoàng Thượng, bảo vệ Hoàng Thượng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận