[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1191: Ta Đoán Được Dự Đoán Của Ngươi (2)


Chương 1191: Ta Đoán Được Dự Đoán Của Ngươi (2)
Chương 1191: Ta Đoán Được Dự Đoán Của Ngươi (2)
Chương 1191: Ta Đoán Được Dự Đoán Của Ngươi (2)
"Ngươi, làm gì còn có sau này?" Ánh mắt Sở Mẫn dần trở nên dữ tợn, muốn thoát khỏi gông cùm của tiêu Thế Kiệt, vậy chỉ còn cách tiến hắn ta vào chỗ chết thôi!
Ngay từ túc Tiêu Thế Kiệt bảo ông ta phối hợp giúp hắn thoát khỏi kinh thành, ông ta đã sớm có dự định này rồi.
Tiêu Thế Kiệt chấn kinh, ánh mắt kinh hoảng nhìn Sở Mẫn: "Ngươi... ngươi dám..."
Sở Mẫn cười lạnh một tiếng: "Ngươi chết rồi, ta vẫn là Đại lão gia phủ Tĩnh Quốc Công, là trọng thần Sở đại nhân của Hoàng Thượng, cũng là người thừa kế của phủ Tĩnh Quốc Công, có thể cống hiến cho ta nhiều như vậy, cũng coi như ngươi chết có ích."
Tiêu Thế Kiệt bỗng cười lạnh, thân thể hắn ta bỗng dựa gần vào Sở Mẫn.
Không đợi Sở Mẫn kịp phản ứng lại, phần bụng ông ta đã truyền đến một trận đau đớn.
Ông ta kinh hãi trợn tròn mắt, nhìn con dao găm cắm ở bụng không thốt nên lời, lại nhìn lại bụng Tiêu Thế Kiệt, thế mà một chút máu cũng không có!
"Ngươi, ngươi..."
Dao găm trong tay Tiêu Thế Kiệt dùng lực xoáy vào bụng ông ta, máu tươi từ khoé miệng Sở Mẫn trào ra ngoài.
"Sở Mẫn, ngươi đã muốn phản bội ta, muốn xuống thuyền của ta rồi, ngươi cho rằng ta còn có thể tin tưởng ngươi hay sao?" Tiêu Thế Kiệt cười lạnh kéo vạt áo mình ra, bên trong rơi ra một miếng giáp mềm.
Vừa nãy khi chuỳ thủ của Sở Mẫn đâm vào, vì quá căng thẳng, ông ta căn bản không chú ý có điều gì khác thường, không phải ông ta không nghĩ đến chuyện Tiêu Thế Kiệt không tin tưởng ôn ta, nhưng ông ta không nghĩ Tiêu Thế Kiệt to gan như vậy, dám ra tay giết ông ta ở ngoại ô kinh thành!
Tiêu Thế Kiệt rút mạnh dao ra, Sở Mẫn phun ra một ngụm máu tươi rồi đổ ầm xuống đất.
Tiêu Thế Kiệt cười lạnh một tiếng, lau sạch vết máu trên chuỳ thủ: "Xử lý thi thể đi."
Lời nói xong, bên ngoài lại mãi không có chút động tĩnh nào truyền tới.
Tiêu Thế Kiệt cau mày, vén rèm cửa xe lên mới phát hiện chính mình không biết từ khi nào đã bị Cấm quân đuổi kịp bao vây rồi.
Tiêu Thế Kiệt tim trầm xuống đáy.
Giang Dương bước đến trước xe ngựa, ánh mắt ác liệt trừng Tiêu Thế Kiệt: "Yến tiệc sinh thần Giang Ninh Vương còn chưa có hoàn toàn kết thúc, thế tử lại muốn đi đâu thế?"
Tiêu Thế Kiệt nắm chặt chuỳ thủ trong tay.
"Mời thế tử xuống xe cùng tại hạ hồi kinh."
Tiêu Thế Kiệt cắn chặt răng, ép mình bình tĩnh: "Bổn thế tử không cưỡi ngựa, chỉ ngồi xe ngựa."
"Xe ngựa quá chậm, sợ là sẽ chậm trễ, vẫn là mời thế tử xuống xe."
Giang Dương vừa dứt lời liền kéo mạnh rèm cửa ra, nhìn thấy Sở Mẫn nằm trong xe.
Tiêu Thế Kiệt thấy sự tình đã bại lộ, chuỳ thủ trong tay liền đâm về phía Giang Dương.
"Bắt lấy!"
Giang Dương vừa hạ lệnh, Cấm quân đồng loạt xông lên.
Tiêu Thế Kiệt song quyền không địch nổi tứ thủ, cuối cùng vẫn bị bắt về kinh thành.
Cùng được đưa về còn có thi thể của Sở Mẫn.
Tiêu Thế Kiệt bị áp giải về đại lao Hình bộ, thi thể Sở Mẫn cũng được đưa vào trong nhà xác nha môn.
Ánh chiều tà buông xuống, xa giá của Tô Oanh lại dừng trong hậu viện phủ Tĩnh Quốc Công.
Ngân châm trong tay Tô Oanh từng cái từng cái đâm xuống người Tĩnh Quốc Công, mãi đến khi cây cuối cùng được đâm xuống, nàng mới thu tay lại.
" Một khắc đồng hồ tới sẽ có chút khó chịu, Tĩnh Quốc Công chịu khó nhịn một chút."
Tĩnh Quốc Công khàn giọng đáp: "Nương nương, người nói cho lão phu biết, tiên bất hiếu kia... thế nào rồi."
Tô Oanh sắc mặt hơi cứng ngắc, nhẹ giọng đáp: " Bị Tiêu Thế Kiệt giết rồi."
Tĩnh Quốc Công cả người run rẩy, ngay cả ngân châm trên người cũng trở nên căng cứng.
Tô Oanh ra hiệu cho ông thả lỏng chút, nếu không ngân châm sẽ bị rơi ra mất.
Bờ vai căng chặt của Tĩnh Quốc Công dần dần thả lỏng: " Đó là lựa chọn của nó, nó, phải chịu, cũng đa tạ Hoàng Thượng, đã khoan dung với Tĩnh Quốc Công."
Bạn cần đăng nhập để bình luận