[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1192: Ngươi Phát Điên Cái Gì (1)


Chương 1192: Ngươi Phát Điên Cái Gì (1)
Chương 1192: Ngươi Phát Điên Cái Gì (1)
Chương 1192: Ngươi Phát Điên Cái Gì (1)
Nếu không với hành vi của Sở Mẫn, phủ Tĩnh Quốc Công có bị diệt cả nhà cũng không ngoa.
Tiêu Tẫn có tính toán của riêng hắn, Tô Oanh cũng không hỏi nhiều, cũng do bây giờ trong triều còn chưa ổn định, xử lý Tiêu Thế Kiệt xong, lại xét phủ Tĩnh Quốc Công nữa sợ là chỉ khiến triều đình càng thêm hỗn loạn mà thôi.
"Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, Công gia nghĩ thoáng một chút."
Tĩnh Quốc Công nhắm mắt lại: " Lão phu đến tuổi này rồi, cũng nên nghĩ thoáng thật rồi."
Thời gian cũng đến, Tô Oanh rút ngân châm ra, lại lưu lại cho Tĩnh Quốc Công chút thuốc rồi rời khỏi viện tử.
Vừa ra khỏi viện, Tô Oanh liền nhìn thấy Sở Vận đứng đợi cách đó không xa, thấy nàng đi ra liền bước tới nghênh đón.
" Tiểu nữ tham kiến Nương Nương."
Tô Oanh hạ mắt xuống nhìn nàng ta: "Sở đại tiểu thư làm rất tốt."
Nếu không có những thứ đồ mà Sở Vận lấy được thì đó sẽ là cọng rơm cuối cùng của Sở Mẫn, triệt để làm loạn bàn cờ, cũng khiến ông ta lộ ra nhiều dấu vết hơn.
Trong tay Tiêu Tẫn nắm được chứng cứ Sở Mẫn có ý đồ cùng Tiêu Thế Kiệt tạo phản, nhưng hắn muốn dùng như thế nào thì nàng không hỏi.
"Đa tạ Nương Nương cho tiểu nữ một con đường sống." Sở Vận cung kính quỳ xuống đất, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngạo mạn ngày trước, nàng ta lúc này cũng hoàn toàn nhận ra sự khác biệt của bản thân và Tô Oanh ngày trước.
Sở mẫn làm nhiều chuyện trong bóng tối như vậy, ông ta vẫn tưởng tuyệt đối không có sơ hở gì, nhưng lại không ngờ tới sớm đã bị Tô Oanh bọn họ phát giác ra, đây tuyệt đối không phải người thường có thể làm được.
Dưới dòng chảy ngầm của triều đình, biết ca biết múa gì đó, biết ngâm thơ sáng tác gì, chẳng qua cũng chỉ là trò giải trí cho kẻ mạnh mà thôi.
"Sau này Bổn Cung không muốn trong vòng năm trăm dặm quanh kinh thành nhìn thấy ngươi."
Đầu ngón tay Sở Vận run rẩy: "Vâng, tiểu nữ nhất định sẽ nhanh chóng rời kinh thành."
"Ừ."
Nói xong, Tô Oanh liền bước đi không ngoảnh lại.
Nha hoàn thấy Tô Oanh rời đi mới vội vã đứng dậy tiến lên đỡ Sở Vận đứng lên.
"Đại tiểu thư, Nương Nương đã rời đi rồi, dưới đất tuyết lạnh, người mau đứng lên đi."
Sở Vận muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện hai chân mình mềm nhũn, đứng không thẳng được.
Đến cả sau lưng cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nàng ta là sợ hãi, nhỡ đâu Tô Oanh nghĩ lại trực tiếp đòi mạng nàng ta thì sao, ...
Tô Oanh dựa người trong xe ngựa hồi cung, trên xe ngựa có đốt lò sưởi, khiến nàng cảm thấy có chút nóng: " Lạnh không? Nếu không lạnh thì tắt lò sưởi đi."
Chu Khinh nghe vậy thì bỏ lò sưởi ra ngoài: " Nương Nương sức khoẻ tốt, thời tiết lạnh thế này, nếu đổi thành tiểu cô nương khác sợ rằng sẽ bị lạnh đến đông cứng tay chân mất, vậy mà Nương Nương còn thấy nóng."
Tô Oanh biết, bản thân không phải thân thể cảm thấy nóng, nàng là bí bách trong lòng.
Nàng là người ghét phiền phức, nhưng từ sau khi đến kinh thành, nàng cứ luôn phải xử lý những phiền phức do những kẻ ích kỉ tư lợi đó gây ra.
Nghĩ đến lúc mạt thế khi trước, không phục thì làm, bất mãn thì đánh, muốn tranh giành, dám ngấp nghé đồ của nàng, cơ bản không kịp nhìn đến mặt trời hôm sau mọc, nắm đấm chính là tư bản để sống tiếp.
Bây giờ, nắm đấm có lúc còn không địch nổi cái miệng.
Vô hình chung khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Chu Khinh thấy tâm tình Tô Oanh không được tốt liền lấy ra vài miếng điểm tâm từ trong hộp nhỏ ra: " Nương Nương ăn chút bánh đậu xanh đi, cái này có thể hạ nhiệt đó."
Tô Oanh liếc nhìn bánh đậu xanh tinh tế trên đĩa, cũng chỉ có mỹ thực mới có thể dập tắt bớt sự bí bách trong lòng nàng.
Về đến trong cung, sắc trời cũng đã tối muộn, hai đứa nhỏ đều đã đứng ở ngoài điện đợi nàng.
Vừa thấy hai đứa nhỏ, sự khó chịu giữa hai đầu lông mày Tô Oanh mới dần dần tản đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận