[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1197: Để Cho Ngươi Nhớ (2)


Chương 1197: Để Cho Ngươi Nhớ (2)
Chương 1197: Để Cho Ngươi Nhớ (2)
Chương 1197: Để Cho Ngươi Nhớ (2)
Bạch Sương lại quỳ gối ngoài cửa, hướng về trong nội điện dập đầu ba cái: "Cho dù nô tỳ có lập gia đình, nô tỳ kiếp nầy cũng vĩnh viễn là nha hoàn của Nương Nương, nguyện vì Nương Nương làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của Nương Nương."
Nội điện, Tô Oanh nhẹ nhàng thở dài một hơi nằm xuống bên người Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn ôm chặt nàng từ phía sau: "Một nha hoàn thôi mà nàng còn không nỡ, nàng nói xem làm sao nàng có thể nỡ bỏ lại phụ tử ba người bọn ta chứ?"
Tô Oanh cảm thấy Tiêu Tẫn mấy ngày nay đã sắp biến thành oán phu mất rồi.
Tô Oanh trực tiếp giả chết, ta nói khó quá thì thôi coi như mù!
Tiêu Tẫn ôm lấy tay nàng kéo kéo.
Tô Oanh nhíu mày, xoay người ôm lấy hắn, chôn mặt vào trong ngực hắn: " Không nỡ cũng làm sao được bây giờ, thực sự dẫn theo chàng đi, đập lớn của ta không phải phí công nhảy sao? Chàng dù gì cũng phải trân trọng thành quả lao động của ta chứ, lúc trước nếu đã lựa chọn giữ lại, chúng ta liền không được hối hận."
"Vậy khi nào thì nàng xuất phát?"
"Ngày mai."
Tiêu Tẫn đột nhiên giơ tay nâng cằm nàng lên hôn xuống.
Hô hấp đan vào nhau, khó lòng tách ra.
Ngay lúc Tô Oanh cảm thấy hắn sẽ làm bước tiếp theo, hắn lại buông nàng ra.
Tô Oanh bị trêu chọc cho khó chịu, tức giận nhéo hông hắn một cái: "Đốt lửa xong còn không dập sao?"
Tiêu Tẫn hôn khoé môi nàng, thanh âm lộ ra ẩn nhẫn: "Nên để cho nàng nhớ kỹ chút, nếu không nàng sẽ quên ta mất."
Tô Oanh híp híp mắt, hung hăng hôn hắn một cái: "Bảo vệ các con cho tốt, cũng bảo vệ bản thân cho tốt."
"Ừm."
Hôm sau, Tiêu Tẫn thượng triều sớm rồi Tô Oanh cũng tỉnh.
Hôm nay Bạch Sương xuất giá, nàng phải dậy sớm hơn chút.
Tư Thần thuở nhỏ cha mẹ mất sớm, khi còn nhỏ được thúc thúc nuôi lớn, hai năm trước thúc thúc cũng tạ thế rồi, hiện giờ cũng cũng chỉ còn lại một ít thân nhân xa ở Côn Thành, không thể có mặt cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Cho nên hôn lễ hôm nay đến là đơn giản, Tô Oanh cũng cho Triệu ma ma bọn họ nghỉ một ngày, cho bọn họ đến uống rượu mừng của Bạch Sương.
Lúc Tô Oanh đến phòng Bạch Sương, Triệu ma ma đang trang điểm cho nàng ấy, Lâm Thù Du cũng đến giúp nàng ấy trang điểm từ sáng sớm, tâm sự với nàng ấy kinh nghiệm của mình.
Mọi người thấy Tô Oanh vào phòng thì đều đứng dậy.
"Tham kiến Nương Nương."
"Được rồi, đứng lên đi, chuẩn bị cũng sắp xong rồi phải không?"
Triệu ma ma cười vẽ lông mày cho Bạch Sương: "Hồi bẩm Nương Nương, những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong rồi, còn thiếu mỗi tân lang tới đón tân nương thôi."
Bạch Sương vừa chạm mắt Tô Oanh, vành mắt lại bắt đầu ướt.
"Nương Nương. . . . . ."
"Được rồi, đừng có sến, cũng không phải sẽ không gặp lại, ngươi xem Lâm Thù Du không phải sống rất tốt sao, dù sao các ngươi đều ở kinh thành, không có việc gì còn có thể đi ra ngoài nói chuyện phiếm, không có gì không tốt hết."
"Đúng vậy, nhớ Nương Nương thì cầu xin nương nương cho tiến cung, sợ cái gì." Lâm Thù Du đương nhiên biết gả cho người ta xong sẽ khác, nhưng vẫn cười dỗ dành Bạch Sương, loại tâm tình này nàng cũng từng trải qua, nàng hy vọng Bạch Sương có thể nhìn thoáng ra chút.
"Ừm, nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ vui vui vẻ vẻ mà xuất giá."
Tô Oanh bảo Chu Khinh cầm một cái hộp tới: "Đây là của hồi môn ta cho ngươi, nhận lấy đi."
"Đa tạ Nương nương."
Lúc đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên một trận tiếng pháo nổ vang.
Lát sau, thanh âm cung nữ vang lên ngoài cửa: "Nương Nương, tân lang quan đến rồi."
Triệu ma ma vội vàng trùm khăn đỏ lên đầu Bạch Sương rồi dắt nàng ra ngoài cửa, hỷ bà sớm đã đợi ở sau cửa, thấy Bạch Sương đi ra liền cõng nàng lên lưng.
Tiếng pháo nổ lại vang lên, mọi người hoà vào không khí náo nhiệt vui vẻ tiễn Bạch Sương một đường ra tới cửa cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận