[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1198: Dẫn Ta Theo, Sẽ Không Thiệt (1)


Chương 1198: Dẫn Ta Theo, Sẽ Không Thiệt (1)
Chương 1198: Dẫn Ta Theo, Sẽ Không Thiệt (1)
Chương 1198: Dẫn Ta Theo, Sẽ Không Thiệt (1)
Một cung nữ có thể từ Hoàng cung xuất giá đó chính là vinh hạnh vô cùng to lớn, cũng là thể diện mà Tô Oanh dành cho Bạch Sương.
Tô Oanh chậm rãi đi theo cuối đội ngũ, mãi đến khi nhìn thấy tân lang Tư Thần một thân hỷ phục đỏ rực đỡ lấy Bạch Sương từ tay hỷ bà.
Tư Thần nhìn qua hướng có Tô Oanh, kéo Bạch Sương quỳ xuống song song dập đầu với nàng một cái.
Giống như đang cam đoan với Tô Oanh, đời này hắn tuyệt đối sẽ không cô phụ Bạch Sương.
Tô Oanh thản nhiên kéo khóe môi lên, nàng không thích nghe thề non hẹn biển gì, lòng người sẽ thay đổi, bất luận là ai, cho nên nàng hy vọng Bạch Sương mặc dù gả đi rồi, cũng có thể vĩnh viễn giữ vững chính mình.
Trong tiếng pháo nổ vang rền, thân ảnh Tô Oanh dần dần biến mất trong đám người.
Một ngàn người Tiêu Tẫn cấp cho nàng sớm đã đứng đợi trước ở ngoài thành rồi, nhưng Tô Oanh định dẫn theo bọn họ cả đường, chuyện đó chỉ làm chậm trễ nàng thôi.
Ánh chiều tà chiếu cuống, bên trong xe ngựa ngoài cửa thành, Tiêu Tẫn gắt gao nắm chặt tay Tô Oanh, luyến tiếc không buông ra.
Tô Oanh nhìn sắc trời, hắn nếu còn không trở về nữa cửa thành cũng phải đóng lại rồi.
"Được rồi, ta đi trước đây."
Tiêu Tẫn một tay kéo nàng vào trong ngực, không nỡ rời xa mà hôn hôn khoé môi nàng, thanh âm nghẹn ngào: "Nhất định phải bình an trở về."
"Được."
Tô Oanh lưu loát nhảy xuống xe ngựa xoay người lên ngựa: "Đi đây." Nàng không chút do dự kéo dây cương, để lại một trận bụi mù.
Tiêu Tẫn vẫn đứng ở trên xe ngựa, mặc dù bóng hình Tô Oanh đã sắp biến mất ở trong tầm mắt, hắn cũng chút không có ý định muốn rời đi
Trương Thư Minh nhìn sắc trời đã không còn sớm, nhẹ giọng nhắc nhở: "Hoàng Thượng, cũng không còn sớm nữa, vẫn là về trước cung đi, Đại điện hạ cùng công chúa đều đang chờ người đó."
Tiêu Tẫn rất thương hai đứa nhỏ, nhắc đến bọn chúng vẫn có thể khiến Tiêu Tẫn mau chóng khôi phục lý trí.
Tiêu Tẫn mím môi ngồi lại trong xe ngựa
Một ngàn nhân mã không ít, đi đến nơi nào cũng sẽ khiến người qua đường chú ý.
Tô Oanh bảo bọn họ tách ra nguỵ trang thành đoàn thương lái hướng về vùng Bắc Hoang.
Ban đêm, Tô Oanh ở sẽ ở địa điểm nàng chỉ định đợi bọn họ cùng nàng hội hợp.
"Các ngươi không cần tất cả đều đi theo ta, ta sẽ chọn lựa một đội nhân mã đi cùng, số người còn dư lại cứ dựa theo lời ta nói với các ngươi khi trước, trực tiếp đi về vùng Bắc Hoang trước, không cần hỏi thăm ta cùng một đội nhân mã ở đâu, ta nguỵ trang các ngươi sẽ không phân biệt được đâu, hiểu chưa?"
Nàng không muốn lãng phí nhiều thời gian trên đường, nói như vậy với bọn họ, cũng có thể che dấu hành tung mình tốt hơn.
"Chủ tử, như vậy làm sao chúng ta bảo vệ được an nguy của người?"
Tô Oanh nhếch mày, nàng một mình còn an toàn hơn đi cùng bất cứ ai.
"Không ai biết thân phận của ta, ai sẽ tìm tới làm phiền ta chứ? Cứ dựa theo ta nói mà làm là được."
"Rõ."
Ban đêm, Tô Oanh dẫn theo một đội nhân mã nghỉ ngơi trong rừng, trời còn chưa sáng nàng đã giải tán đội ngũ, nhưng là không một ai biết, chỉ coi như nàng ẩn thân ở trong đội ngũ mà thôi.
Nhưng là Tô Oanh vừa chạy đi xa, liền thấy con đường phía trước đã bị một người một con ngựa ngăn lại.
Mi mắt ngập tràn đào hoa mị hoặc, ý cười trong suốt dừng ở trên người Tô Oanh, Tô Oanh cho ngựa dừng lại, cau mày nhìn Mạc Đồ.
"Ngươi ở đây làm gì?"
"Lúc trước giáo chủ nói phải rời kinh thành, thuộc hạ thật sự không yên tâm, liền âm thầm theo tới đây định đi theo bảo hộ giáo chủ."
Tô Oanh nhíu mày càng chặt, nàng thật vất vả mới thoát khỏi những người đó để đổi cái phương tiện đi lại thoải mái hơn, sao có thể để Mạc Đồ đi theo được.
"Không cần, ngươi ở lại kinh thành giúp ta chú ý động tĩnh của Sở Quốc là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận