[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1201: Không Có Bất Kỳ Ai (2)


Chương 1201: Không Có Bất Kỳ Ai (2)
Chương 1201: Không Có Bất Kỳ Ai (2)
Chương 1201: Không Có Bất Kỳ Ai (2)
Dùi cui điện trong tay Tô Oanh dần dần dừng lại, nàng vẫn đứng ở chỗ ban đầu, chỉ khác ở chỗ, tám hướng lấy nàng là trung tâm đều có một thi thể ngã xuống, tổng cộng tám thi thể.
Có lẽ bọn họ chình là chìa khóa để phá vỡ trận pháp này.
Tô Oanh đến gần thi thể, trên người bọn họ đều mặc trang phục màu trắng, dường như quyện vào màu trắng của tuyết, chỉ là, bây giờ những mảnh trắng ấy đã nhuốm màu đỏ tươi của máu.
Tô Oanh lấy chủy thủ ra lục soát cả người bọn họ, nhưng không hề tìm thấy bất kỳ manh mối hữu ích nào trên người bọn họ.
Sau khi sương mù tan, cổng lớn của Lão Hổ Doanh xuất hiện trước mắt nàng.
Cái cổng này được xây dựng trước khi bọn họ đi đến thành Thiên Khôi, vì muốn làm cổng lớn càng vững chắc hơn, tên nhóc Kiều Dương kia còn chạy đến núi xa, mang về một ít đá tảng.
Cổng lớn nhìn vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là trên những hòn đá tảng cứng rắn đó đã tràn đầy những vết đen sẫm do máu khô lại, cửa gỗ cũng đầy vết nứt do va đập.
Tô Oanh có thể tưởng tượng ra cuộc chiến lúc đó đã diễn ra ác liệt như thế nào.
Nàng bước vào đi dọc theo cánh cửa gỗ đã bị tàn phá, ngoại trừ tiếng bước chân của Tô Oanh ra thì suốt chặng đường không hề có bất cứ tiếng động nào, bên trong không có ai cả.
Nàng còn nhớ rõ, hồi giữa năm, Sở Vân còn gửi thư cho nàng, nội dung thư còn nhắc tới nói Mông thúc sắp có con dâu, lúc ấy bọn họ có thể cùng nhau đi đến Lão Hổ Doanh uống rượu mừng, bởi vì có quá nhiều người, chắc chắn sẽ không thể ngồi hết trong phòng, mọi người có thể bày bàn ở hành lang, chắc hẳn cảnh tượng đó sẽ rất náo nhiệt.
Mặc dù Tô Oanh không thể tận mắt chứng kiến, nhưng nàng có thể tưởng tượng được lúc ấy mọi người sẽ vui mừng đến chừng nào.
Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, Lão Hổ Doanh đã không có bóng dáng người nào.
Không khí lạnh giá làm cho gương mặt của Tô Oanh đỏ bừng, trời có lạnh đến đâu, cũng không thể dập tắt ngọn lửa cháy bỏng trong lòng nàng.
Tô Oanh đi khắp Lão Hổ Doanh, nhưng đều không tìm thấy bất kỳ hình bóng quen thuộc nào.
Nàng không vội vã rời đi, mà đến nhà mà Hổ Uy từng ở trước đây, chọn một căn phòng trú tạm lại.
Trời vào đông tối rất nhanh, nàng mới vừa vào nhà thì trời đã tối đen.
Tô Oanh lấy một con gà nướng, một cái đùi dê lớn từ trong không ra, sau khi đốt lửa thì đặt thức ăn ở trên hâm nóng lại, mặc dù đồ trong không gian sẽ không bị hư, nhưng lúc bỏ vào chúng đã nguội lạnh, vào thời tiết như thế này, phải hâm nóng một chút mới ngon.
Tô Oanh ngồi xếp chân trong đại sảnh, chỉ có ngọn lửa trước mặt phát ra ánh sáng vàng nhạt chiếu sáng cả căn phòng.
Toàn bộ Lão Hổ Doanh yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ còn lại âm thanh của cơn gió lạnh hút, khiến người ta run sợ trong đêm tối.
Mùi thịt nướng từ từ lan tỏa tràn ngập căn phòng.
Tô Oanh cầm cái đùi dê lên, cắn một miếng, sau bao ngày đi đường, hôm nay là ngày mà chân nàng chạm đất nhiều nhất.
Sau khi ăn uống no say, Tô Oanh ném xương đùi dê ra khỏi phòng, lau miệng, sau đó nằm bên đống lửa, từ từ nhắm mắt lại.
Đêm dần khuya, mây đen che khuất ánh trăng, bầu trời tối sầm.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị một cơn gió lạnh thổi tung ra, khiến cho ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Bất ngờ, một bóng người nhanh như kiếm lao từ bên ngoài vào, xông thẳng về phía Tô Oanh.
Ngay lúc bóng đen sắp đụng đến Tô Oanh, Tô Oanh đột nhiên mở mắt, vơ tay lấy dùi cui điện bên cạnh, đâm vào bóng đen.
"Ngươi!"
Bóng đen giống như bị đông cứng lại, rơi thẳng vào trên đống lửa, ngọn lửa đốt cháy da thịt, phát ra một mùi cháy khét khó chịu.
Đống lửa trong phòng bị dập tắt, Tô Oanh liếc mắt qua, thì thấy thấy mấy bóng đen xông vào từ cửa và cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận