[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1202: Sợ Chết, Nhưng Không Thể Hèn Nhát (1)


Chương 1202: Sợ Chết, Nhưng Không Thể Hèn Nhát (1)
Chương 1202: Sợ Chết, Nhưng Không Thể Hèn Nhát (1)
Chương 1202: Sợ Chết, Nhưng Không Thể Hèn Nhát (1)
"Rốt cuộc ngươi là ai, dám tự tiện xông vào vùng Bắc Hoang này." Bóng đen giận dữ hét lên.
Ánh lửa đang thiêu đốt trên người người mặc áo đen chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của Tô Oanh: "Thế mà lại có người đến địa bàn của ta, hỏi ta là ai? Đúng là buồn cười!"
"Địa bàn của ngươi, ngươi biết đây là đâu không? Đúng là không biết sống chết, bắt lấy nàng!"
Đám người mặc đồ đen ùa lên.
Tô Oanh đá tên mặc đồ đen vừa bị lửa đốt cháy về phía bọn họ.
Mấy tên mặc đồ đen nhanh chóng né ra, ngay lúc bọn họ né tránh, Tô Oanh đã đến gần bọn họ.
Bóng đen kia còn chưa kịp thở đã bị Tô Oanh dùng gậy đạp mạnh vào đầu.
"Aaaaaa!"
Tên mặc áo đen kia đau đớn hét lên, ngã xuống đất và không bao giờ đứng dậy được nữa.
Đám áo đen còn lại ý thức được bọn họ không đánh lại Tô Oanh, chúng liếc mắt ra hiệu cho nhau muốn đánh lén, nhưng bọn họ còn chưa kịp ra tay thì đã cảm thấy ngực tê rần, bọn họ khiếp sợ trợn hai mắt, quay đầu lại thì đối diện với cặp mắt lạnh lùng của Tô Oanh.
Nhưng chỉ trong một nháy mắt, hơn mười người mặc áo đen đã ngã xuống đất, những người còn lại thấy tình thế không ổn, định bỏ chạy, Tô Oanh cười lạnh một tiếng, xoay người chắn trước cửa.
"Lão Hổ Doanh không phải là nơi các ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi."
Những người mặc đồ đen sợ hãi, liên tục lui về phía sau: "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Tô Oanh từ từ giơ dùi cui điện lên: "Là người sẽ lấy mạng các ngươi."
"Aaaaaa!"
Tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên trong phòng, nhưng chỉ mười lăm phút sau, căn phòng lại trở nên im lặng đến rợn người.
Chỉ còn một tên mặc đồ đen bị đẩy vào góc tường, hắn ta nhìn tử thần chỉ cách hắn ta có ba bước, nỗi sợ hãi lập tức xâm chiếm hắn ta.
"Nói đi, các ngươi là chó săn của ai?"
"Ngươi, ngươi giết ta đi, ta, ta tuyệt đối sẽ không nói... Aaaaaa!"
Tô Oanh dẫm chân lên vai hắn ta, dần dùng sức.
Tên mặc đồ đen nghe thấy tiếng xương gãy của bản thân, đau đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Ta không phải là người kiên nhẫn, cho ngươi cơ hội cuối cùng, chủ nhân của các ngươi, là ai?"
"Nữ hiệp, nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng, chúng ta là, chúng ta là người của Tấn Quốc."
"Đến đây làm gì?"
"Cụ thể, cụ thể là gì ta cũng không biết, chỉ là nghe nói, nghe nói phát hiện ra một khu mỏ ở đây, vùng Bắc Hoang lại là nơi vô chủ, ai chiếm được thì là của người đó, cho nên, có người sai đám người chúng ta đến đây trông coi, một khi phát hiện bất kỳ sự bất thường nào thì phải lập tức báo tin cho bọn họ"
"Ta, chúng ta là, là người của Vũ Môn ở Tấn Quốc, lấy tiền làm việc, cũng, cũng không biết rốt cuộc là ai đưa tiền."
Tô Oanh chuyển chân qua vai bên kia của hắn ta, dẫm nhẹ: "Lúc các ngươi đến thì người của Lão Hổ Doanh đâu?"
"Không, không biết, lúc đám chúng ta tới đã như vậy rồi, chúng ta, chúng ta phát hiện trận pháp ở ngoài cổng có dấu hiệu bị phá hủy nên bố trí lại một trận pháp mới, sau khi tới nơi này, đám chúng ta vẫn luôn làm nhiệm vụ bảo vệ chỗ này, những thứ ta thật sự không biết... Aaaaaa!"
Tên mặc đồ đen vừa mới dứt lời, cổ hắn ta đã gãy dưới chân của Tô Oanh.
Tô Oanh đứng thẳng, ban ngày, lúc nàng xem xét Lão Hổ Doanh, nàng đã nhận ra rằng còn có người ở đây, nhưng mà nàng không ra tay ngay lúc đó là vì muốn biết mục đích của đối phương là gì.
Chỉ là không ngờ mấy tên này chỉ là hạng binh tôm tướng tép mà thôi.
Sở Vân viết thư cho nàng cũng không kể tường tận mọi việc, chỉ nói rằng có nhiều lực lượng đang nhòm ngó mỏ quặng mà bọn họ phát hiện, nhưng cụ thể là thế lực nào nào thì hắn không nói rõ.
Hơn nữa từ bức thư hắn gửi đến, có thể thấy được khi viết bức thư đó, đầu óc hắn đã rối loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận