[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1203: Sợ Chết, Nhưng Không Thể Hèn Nhát (2)


Chương 1203: Sợ Chết, Nhưng Không Thể Hèn Nhát (2)
Chương 1203: Sợ Chết, Nhưng Không Thể Hèn Nhát (2)
Chương 1203: Sợ Chết, Nhưng Không Thể Hèn Nhát (2)
Trong ấn tượng của nàng, Sở Vân là người không bao giờ hoảng loạn khi gặp chuyện, nếu không phải là do tình hình thật sự bị mất kiểm soát, thì hắn cũng sẽ không bị rối loạn đầu óc.
Đây cũng là lý do vì sao nàng muốn trở về gấp gáp như vậy.
Buổi sáng, lúc Tô Oanh xem xét Lão Hổ Doanh, nàng phát hiện rất nhiều vật dụng trong phòng đều được thu dọn sạch sẽ, mặc dù có dấu vết bị người khác lật tung lên, nhưng so với việc bị cướp bóc, thì các vật dụng trong nhà trông có vẻ không phải là bị người khác lấy đi mà là do có người thu dọn đi.
Mông Tư vừa gan dạ vừa thông minh, có lẽ ông ấy đã lường trước được mối nguy đang rình rập nên đã dẫn người rời khỏi Lão Hổ Doanh.
Nghĩ đến đây, Tô Oanh không chần chừ nữa, lấy xe mô tô ra, chuẩn bị chạy suốt đêm đến thành Thiên Khôi.
Sắp đến bình mình nhưng trời vẫn tối đen đến nỗi không thể nhìn thấy ngón tay của mình.
Lúc gần tới thành Thiên Khôi, Tô Oanh dừng lại, bỏ xe mô tô vào không gian.
Trong bóng đêm, ngoài tiếng tiếng gió lạnh rít rít bên tai ra thì xung quanh không còn âm thanh nào khác.
Trong bóng tối, tường thành của thành Thiên Khôi cao vút chạm trời, vừa đến gần thì lặp tức cảm giác được áp lực vô hình ập đến.
Tô Oanh không vội vàng vào thành, mà đến ngay lối vào nhặt củi đốt lên.
Chỉ cần không lơ là phòng vệ, thì chỉ cần nàng đốt đống lửa này lên, người canh gác sẽ nhanh chóng phát hiện.
Tô Oanh đứng dựa vào tường thành, bên chân là đống lửa đang cháy, quả nhiên không lâu sau đó, nàng đã nghe thấy mấy tiếng động nhỏ.
"Mẹ kiếp lũ khốn đó, bọn chúng còn chưa chết à, hôm nay tiểu gia ta không thể không giết sạch bọn chúng!"
Tiếng chửi rủa vang lên từ bên trong thành.
Chốc lát sau, Tô Oanh đã nghe thấy một tiếng "cách", trên tường xuất hiện một lỗ hổng, trong bóng đêm, một bóng người cưỡi ngựa không biết từ đâu lao đến trước mặt nàng.
"Đồ khốn, để mạng chó ngươi lại!"
Tô Oanh nhướng mày, cúi người lấy một quả cầu tuyết trên mặt đất, ngay khi bóng người kia lao đến, nàng đá tuyết vào đống lửa, lửa tắt.
Xung quanh bỗng trở nên tối đen.
Người đến dường như không ngờ rằng Tô Oanh sẽ đột nhiên dập lửa, hắn ta lập tức trở nên cảnh giác, không tiến đến gần Tô Oanh ngay lập tức.
Tô Oanh cười lạnh một tiếng, ném quả cầu tuyết trong tay.
Người đến chỉ cảm thấy một khí thế mạnh mẽ ập vào mặt, rõ ràng là hắn ta cảm giác được hơi thở nguy hiểm, hắn ta muốn né tránh, nhưng cơ thể giống như bị đông cứng lại, làm cho hắn ta không thể nhúc nhích.
"Aaaaaa!"
Quả cầu tuyết chỉ lướt sát qua áo giáp của hắn ta.
Người đến nhận ra đối phương là một đối thủ khó chơi, cũng ý thức được bản thân mình lao ra như vậy thật sự là quá liều lĩnh.
Nhưng hắn ta không thể hèn nhát, chết không có gì đáng sợ, chết vì hèn nhát mới là vô dụng nhất!
"Tên khốn khiếp, hôm nay gia gia ngươi sẽ dạy dỗ ngươi!"
Tô Oanh ước lượng quả cầu tuyết trong tay, khi đối phương vừa đến gần, nàng lại ném qua tiếp.
Lần này, quả cầu tuyết quẹt qua mặt hắn ta.
"Aaaaaa!"
"Đánh ở đâu không đánh, nhất định phải đánh vào mặt lão tử, ngươi đúng là tìm chết!"
Tô Oanh cười lạnh: "Ai tìm chết còn không biết đâu!"
Người đến đột nhiên đứng im, cho rằng bản thân mình xuất hiện ảo giác.
"Ngươi là ai? Người nào!"
Người trong thành vội vàng lao ra, người dẫn đầu giơ ngọn đuốc, ánh lửa chiếu sáng gương mặt của Tô Oanh.
"Thành chủ?"
Hổ Uy không thể tin vào mắt mình, mở miệng hỏi.
Ngọn lửa từ phía sau ngày càng nhiều, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của Tô Oanh, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc kia, đôi mày nhíu chặt của Tô Oanh cũng dần dần thả lỏng, nở nụ cười nhẹ: "Là ta."
Kiều Dương gần như nhảy từ trên lưng ngựa xuống, hắn trợn mắt kinh ngạc, lảo đảo bước về phía Tô Oanh, nhưng khi chỉ còn cách Tô Oanh ba bước chân, hắn lại dừng lại thời điểm ngừng lại, quan sát nàng từ trên xuống dưới, dường như không thể tin vào mắt mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận