[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1204: Thành Chủ Trở Về (1)


Chương 1204: Thành Chủ Trở Về (1)
Chương 1204: Thành Chủ Trở Về (1)
Chương 1204: Thành Chủ Trở Về (1)
"Ngài, ngài thật đúng là thành chủ sao?"
Tô Oanh cốc đầu hắn: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ trước đây có người giả mạo ta sao?"
Kiều Dương lắc đầu liên tục, đừng nói là những người khác, ngay cả những người trong thành cũng chưa từng thấy gương mặt của Tô Oanh, sao lại có người có thể giả mạo nàng được?
"Thật đúng là thành chủ, đúng là thành chủ rồi, thành chủ còn sống, thành chủ về rồi!" Kiều Dương hưng phấn kêu to.
Hổ Uy sực tỉnh, đá vào mông hắn: "Ồn ào vậy còn ra thể thống gì nữa, lớn như vậy rồi mà vẫn không trưởng thành trầm ổn gì hết."
Kiều Dương bị đạp hai cái, hơi ngượng ngùng cười với Tô Oanh: "Ta chỉ là quá vui mừng vì thấy được thành chủ mà thôi."
Đám người Hổ Uy cũng rất vui vẻ, bọn họ cũng không ngờ rằng Tô Oanh sẽ trở về vào lúc này.
"Còn ngây người ra đó làm gì, mau đưa thành chủ vào thành."
"Đúng đúng đúng, thành chủ mau vào thành vào trong nhà làm ấm người đã."
Tô Oanh gật đầu, nàng cũng muốn nhanh chóng hiểu rõ tình hình hiện tại.
"Thành chủ?"
"Thật là thành chủ sao?"
"Đúng là thành chủ, thành chủ đã trở lại!"
Trên đường vào thành, gần như cả đường Tô Oanh đều nghe được tiếng thì thầm vui vẻ của mọi người.
Từ những lời nói ngạc nhiên và vui mừng của họ, nàng có thể cảm nhận được sự vui mừng của họ khi nàng trở về.
Hổ Uy lập tức sai người về thành trước để báo tin rằng Tô Oanh đã trở về, Tô Oanh mới vừa đến cổng lớn của cung điện, đã thấy một đám người chờ sẵn ở ngoài cổng lớn, thấy nàng đi tới thì lần lượt lên đón chào.
"Cung nghênh thành chủ về thành."
Tiếng hô đồng thanh dường như đã lập tức cởi khóa xiềng xích buộc trên người nàng, Tô Oanh ra hiệu cho mọi người lên.
Tô Oanh quan sát từng người một, đều là những gương mặt mà nàng vô cùng quen thuộc, chỉ là không thấy Sở Vân đâu cả.
"Sở Vân đâu?"
Hổ Uy đi theo bên cạnh nghe nàng hỏi vậy, ánh mắt tối sầm: "Vài ngày trước, Sở đại nhân đến doanh trại của những người đó để đàm phán, nhưng mấy tên khốn đó vậy mà muốn cố ý muốn hạ sát Sở đại nhân, chúng ta liều chết mới cứu được người mang về, nhưng Sở đại nhân bị thương, hiện giờ vẫn đang dưỡng thương."
"Dẫn ta đi xem thử."
Hổ Uy dẫn Tô Oanh đến chỗ ở của Sở Vân.
Lúc Tô Oanh nhìn thấy Sở Vân, trời vừa mới sáng, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu sáng vào trong phòng, chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của Sở Vân.
Sở Vân thấy Tô Oanh, khuôn mặt hắn không giấu được vẻ khiếp sợ, thậm chí còn quên mất bản thân định nói gì
"Thành chủ?"
Tô Oanh đến trước mặt hắn: "Là ta, ta đã trở về."
Đường đường là nam nhi cao bảy thước, vậy mà hai mắt bỗng nhiên đỏ hoe.
Tô Oanh kinh ngạc, ánh mắt có chút kìm nén lại pha chút tủi thân kia, đây là lần đầu tiên nàng thấy ánh mắt như vậy của Sở Vân.
Có lẽ trong khoảng thời gian này, tên tiểu tử này trải qua rất nhiều khó khăn .
"Thành chủ trở về, trở về là tốt rồi." Nhận ra cử chỉ thất lễ của mình, Sở Vân nhanh chóng tỉnh táo điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
"Bị thương ở đâu?"
"Thành chủ đừng lo, chỉ là một vài vết thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi vài ngày là hết."
Tô Oanh nhìn về phía Hổ Uy, Hổ Uy gật đầu đồng ý lời nói của Sở Vân.
Y thuật của đại phu trong thành cũng không kém, Tô Oanh cũng không kiểm tra lại vết thương của Sở Vân: "Nếu ngươi có thương tích trong người, thì trước hết cứ nghỉ ngơi đã, không cần lo những chuyện khác."
Có Hổ Uy và những người khác ở đây, cũng có thể nói rõ ràng mọi chuyện cho Tô Oanh biết, Sở Vân cũng không khăng khăng phải tự thân làm hết.
"Trên đường thành chủ trở về, thuộc hạ đã phái người đi chuẩn bị đồ ăn, lát nữa thành chủ ăn lót dạ trước đã, rồi thuộc hạ kể đầu đuôi sự việc cho thành chủ."
Tô Oanh gật đầu, ý bảo Sở Vân hãy nghỉ ngơi cho tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận