[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1205: Thành Chủ Trở Về (2)


Chương 1205: Thành Chủ Trở Về (2)
Chương 1205: Thành Chủ Trở Về (2)
Chương 1205: Thành Chủ Trở Về (2)
"Thành chủ cũng không cần vội vã, mặc dù việc này hơi khó giải quyết, nhưng nơi này vẫn có người của chúng ta canh gác, bọn họ không dám hành động bừa bãi."
Tô Oanh cười nhẹ một tiếng: "Ngươi yên tâm, ngay cả khi chúng ta không nắm quyền kiểm soát, ta cũng sẽ cướp lại những thứ thuộc về chúng ta."
Sở Vân nhẹ nhõm cười: "Đúng vậy, thành chủ nói đúng, là do ta lo lắng quá nhiều."
"Nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Tô Oanh và đám người Hổ Uy đi tới nghị điện.
Không lâu sau, những hắc y vệ đã mang đồ ăn nóng hổi đến.
"Thành chủ ăn trước đã, có chuyện gì thì ăn no rồi nói."
Tô Oanh ngồi xuống ghế, ra hiệu bọn họ cũng ngồi xuống: "Trời cũng sáng rồi, các ngươi cũng không ngủ cả đêm, ngồi xuống ăn chút đồ đi."
Kiều Dương nghe vậy, cười toe toét, chuẩn bị ngồi xuống ghế
Ai ngờ, mông hắn còn chưa chạm ghế đã bị đã bị Hổ Uy trừng mắt nhìn qua.
Kiều Dương rụt cổ, không dám cử động.
"Thành chủ cứ việc ăn cơm, lát nữa chúng ta ăn mấy miếng là xong."
Tô Oanh gõ nhẹ lên bàn: "Ngồi xuống đi, lâu rồi không gặp, ăn chung một bữa, không cần cẩn thận như vậy đâu."
Tô Oanh đã nói như vậy rồi, bọn họ còn khăng khăng từ chối thì chính là không biết điều.
Kiều Dương cười khúc khích, cố tình ngồi vào vị trí gần Tô Oanh nhất.
"Thành chủ, tất cả món này đều là do Mộ Dung đại thúc làm, một năm này trù nghệ của ông ấy càng ngày càng tiến bộ, ngài mau ăn đi."
Tô Oanh rất yêu thích những món ăn của Mộ Dung Đức.
Sau khi Hạ đại thúc vào cung, các món ăn ông ấy làm đều nghiên về các món tinh xảo, nhưng thật ra Tô Oanh lại càng thích ăn những món nấu khi còn ở thành Thiên Khôi.
"Thành chủ ăn thử món canh này đi, đây là thịt dê tươi mới giết, buổi tối còn có thể nướng thịt dê ăn, còn món gà này, đây chính là gà được Mộ Dung đại thúc nuôi cả năm trời, ngày thường chúng ta muốn ăn ông ấy còn không nỡ giết, vừa nghe nói là thành chủ trở về, ông ấy đã lập tức giết gà làm thịt."
hỉ trong một thoáng, bát trước mặt Tô Oanh đã chất đầy đồ ăn
"Được rồi, đừng làm phiền thành chủ ăn cơm." Hổ Uy ghét bỏ.
Kiều Dương ngượng ngùng dừng đũa, cười ngây ngô với Tô Oanh.
Tô Oanh nhìn hắn, mặt Kiều Dương lập tức đỏ bừng: "Thành chủ, ngài, ngài có phải là đã chơi chán Tiêu Tẫn rồi hay không, ta, ta có thể!"
Vừa dứt lời, một cái bánh rán to đùng bay đến, đập vào mặt hắn.
"Cả bàn ăn cũng không lấp kín miệng ngươi được." Tô Oanh lạnh lạnh liếc nhìn hắn, cầm một cái chân dê lên cắn một miếng.
Kiều Dương thất vọng không thôi, hắn cầm một cái bánh rán lên, ăn ngấu nghiến, như thể đó là thịt của Tiêu Tẫn không bằng!
Thì ra, thành chủ trở về không phải là vì đã chán Tiêu Tẫn, đã lâu như vậy rồi, sao thành chủ còn chưa chơi chán Tiêu Tẫn, cũng không biết tên tiểu tử kia có gì tốt nữa!
Sau khi ăn uống no say, Hổ Uy bắt đầu kể cho Tô Oanh những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
"Tiểu tử Trình Minh kia là người đầu tiên phát hiện khu mỏ."
Lúc trước, sau khi Tô Oanh và Tiêu Tẫn trở về Sở quốc, đám người Sở Vân vẫn luôn tuân theo quan niệm thống trị mà Tô Oanh đưa ra, cho rằng nếu muốn người dân vùng Bắc Hoang có cuộc sống an ổn, thì việc quan trọng nhất chính là phải để tất cả mọi người được ăn no.
Chỉ khi đã no, thì con người mới có thể suy nghĩ, đi làm chuyện khác.
Cho nên cho dù Tô Oanh rời đi, nhưng mỗi năm Sở Vân đều vẫn sẽ sai Trình Minh dẫn theo một đám người nữa đi khai khẩn đất hoang, tăng diện tích ruộng đất, đảm bảo lương thực luôn đầy đủ.
"Khu mỏ là được phát hiện trong lúc bọn họ khai khẩn đất hoang, có lẽ quặng sắt đó sản lượng rất nhiều, chỉ mới đào tầng trên mà đã thấy một ít quặng sắt nhỏ nằm rải rác, nhưng những thứ này e là chỉ có người hiểu biết thì mới nhận ra được." Trung hợp là Trình Minh từng đọc sách về lĩnh vực này, hắn vừa nhìn thì đã biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận