[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1217: Chừa Quá Nhiều Mặt Mũi Cho Ngươi Rồi Đúng Không? (1)


Chương 1217: Chừa Quá Nhiều Mặt Mũi Cho Ngươi Rồi Đúng Không? (1)
Chương 1217: Chừa Quá Nhiều Mặt Mũi Cho Ngươi Rồi Đúng Không? (1)
Chương 1217: Chừa Quá Nhiều Mặt Mũi Cho Ngươi Rồi Đúng Không? (1)
Khi Sở Vân nghe Tô Oanh sẽ không rời đi trong một khoảng thời gian ngắn, không hiểu tại sao, lòng hắn lại cảm thấy kiên định vô cùng, giống như chỉ cần có Tô Oanh ở đây, bất cứ vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết.
"Vậy thành chủ phải vất vả rồi."
Sau khi Sở Vân rời đi, Tô Oanh định là sẽ vào nội thành kiểm tra tình hình, rồi sau khi trở về thành sẽ lập tức đi xử lý chuyện khu mỏ. Nàng cũng muốn biết hoàn cảnh sinh sống hiện tại của dân chúng bên trong thành rốt cuộc như thế nào.
Để tạo cảm giác chân thật hơn, trước khi đi Tô Oanh còn đặc biệt thay đổi trang phục, không cho bất kỳ ai nào đi theo.
Cung điện cách nội thành nơi dân chúng sinh sống một khoảng cách nhất định, còn có một võ trường rộng lớn ngăn cách ngay giữa chúng.
Tô Oanh chỉ vừa mới đi tới võ trường đã nghe thấy những tiếng hô hào hùng hồn, không thể phủ nhận, trong khoảng thời gian nàng vắng mặt, bữa ăn của các tiểu tử này càng ngày càng tốt, cả đám đều đã cao lớn cường tráng không ít, huấn luyện cũng trở nên có khí thế hơn nhiều.
Đi khỏi võ trường, băng qua thêm hai cái cổng lớn là đã đến khu dân cư.
Sở Vân nói, sau khi bọn họ rời khỏi, Hổ Doanh bên kia đã ngo ngoe chiêu mộ một vào người mới. Lần này, những người đó cũng đi theo đến thành Thiên Khôi, số lượng bộ tộc Nhân được tăng lên, nên hiện tại nhân khí trong thành đã thịnh vượng hơn khá nhiều.
Sau khi bước qua cổng lớn, chưa đi được bao lâu nàng đã thấy được một con phố, hai bên đường là những cửa tiệm còn đang hoạt động, có lẽ bây giờ vẫn còn sớm, nên trên phố chưa có nhiều người đi lại.
Tô Oanh tản bộ trên đường chính, ngắm nhìn những người đang bận rộn làm việc, nàng cảm nhận được rõ ràng bầu không khí bình yên, hình ảnh dân chúng an cư lạc nghiệp.
"Hoành thánh đây, hoành thánh vừa to vừa ngập thịt, vị phu nhân này, hay là ăn một chén đi? Chỉ cần ăn một bát là sẽ ấm bụng ngay."
Lúc Tô Oanh đi dạo ngang qua một tiệm điểm tâm sáng, thì bị chủ tiệm nhiệt tình chào mời.
Tô Oanh không đói, nhưng cũng muốn nếm thử: "Được, cho ta một bát hoành thánh nhiều thịt."
Chủ tiệm tươi cười bảo nàng vào nội đường ngồi: "Ngài chờ một lát, ta sẽ chuẩn bị một bát hoành thánh ngay đây ạ."
"Được."
Trong thời gian chờ đợi, chủ cửa hàng đã mời nàng một chén sữa đậu nành miễn phí.
"Sữa đậu nành này vừa mới nấu xong, ngài nếm thử."
"Đa tạ."
Tô Oanh bưng chén lên thổi rồi uống một ngụm lớn, trời lạnh ăn mà ăn thức ăn nóng hổi thì đúng là dễ chịu hơn nhiều.
"Khách quan, hoành thánh của ngài nấu xong rồi đây, mời ngài từ từ thưởng thức."
"Được."
Sau khi chủ tiệm bưng hoành thánh tới cũng không rời đi liền mà cười hỏi: "Vị phu nhân này, nhìn ngài có vẻ quen mắt, ngài vừa chuyển đến đây sao ạ?"
Tô Oanh nhận thấy ánh mắt dò xét chợt lóe của chủ tiệm, khu dân cư này là do Hổ Uy quản lý, hắn ta nói rằng sẽ đặt một ít tai mắt trong số dân chúng, vị chủ quán ăn sáng này hẳn là một trong số đó.
"Không hẳn là mới đến, chỉ là lúc trước ta làm việc ở cung điện bên kia suốt, rất hiếm khi ra đường." Lúc nói lời này, Tô Oanh như vô tình lại cố ý để lộ ra cung bài bên hông, loại bỏ sự hoài nghi của chủ tiệm.
Chủ tiệm tự biết mình đã hiểu lầm, nên lại tặng cho Tô Oanh một cái bánh bao.
Tô Oanh hoài nghi mục tiêu kinh doanh của hắn ta là thua lỗ.
Sau khi ăn xong, Tô Oanh đặt một đồng tiền lên bàn, lúc chuẩn bị rời khỏi, thì đột nhiên thấy một nhóm người chạy ra từ trong một con hẻm, đuổi theo người đàn ông đang chạy phía trước.
"Mông Giáng, ngươi đứng lại cho lão tử, hôm nay lão tử nhất định sẽ dạy dỗ ngươi ra trò!"
Những tên đó nghiến răng nghiến lợi rượt đuổi, chạy đến đá vào thắt lưng Mông Giáng một cước, sau đó đám người người lập tức lao vào đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận