[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1219: Sao Có Thể Là Nàng (1)


Chương 1219: Sao Có Thể Là Nàng (1)
Chương 1219: Sao Có Thể Là Nàng (1)
Chương 1219: Sao Có Thể Là Nàng (1)
"Này, sao tiểu tử nhà ngươi cứ mở miệng là vu khống người khác vậy hả? Ta nói cho ngươi biết, nếu việc này thật sự là do bọn Long Bát gây ra thì thành chủ tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ, nhưng nếu ngươi không có chứng cứ thì không thể đổ oan cho người khác."
Lúc trước bọn Hổ Uy và Long Bát cũng có mâu thuẫn, nên dĩ nhiên sẽ không nói giúp cho bọn họ.
"Chính là bọn họ, chính miệng thê tử ta đã nói vậy, suýt chút nữa đám người này đã làm nhục nàng rồi!"
"Vậy kêu thê tử ngươi đến đây hỏi một chút, xem rốt cuộc là ai nhục nhã nàng!"
Hổ Uy là người phụ trách cục An Định, nhưng hiện tại hắn vẫn còn ở mỏ, nên chuyện bên này chỉ có thể do phó chủ sự xử lý.
Lúc Tô Oanh còn ở đây, Mông Giáng vẫn chưa thành thân, vậy mà giờ hắn đã có thê tử.
Trong thời gian chờ đợi trong sự nghi ngờ, cuối cùng đã có một số thân ảnh quen thuộc chạy đến cục An Định.
Khi Tô Oanh thấy rõ một người trong số đó, mắt nàng trừng lớn, còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm.
Mông Tư và Điền Nữu nghe tin lập tức chạy tới, hai người trông thấy nhi tử bị thương cũng cảm thấy gấp gáp.
Nhưng rốt cuộc Mông Tư đã lăn lộn mấy năm trời, nên vẫn giữ được bình tĩnh.
Mấy người họ tiến vào, sau thực hiện lễ nghĩa đơn giản thì bắt đầu tìm hiểu ngọn nguồn sự tình.
Nghe xong, Mông Tư nhìn về phía Vương Phù Dung đang tỏ vẻ uất ức ở phía sau họ với ánh mắt ngờ vực.
"Vương Phù Dung, ngươi nói xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Có thật sự là ngươi bị bọn họ bắt đi không?" Phó chủ nhiệm cục An Định hỏi.
Dáng vẻ của Vương Phù Dung có hơi khác so với trí nhớ của Tô Oanh, có thể là do đã trưởng thành, cũng có thể là vì đã thành gia lập thất. Dù đang sợ hãi lùi về phía sau Mông Giáng, thế nhưng nàng ta vẫn tỏa ra khí chất yêu kiều điềm đạm.
Nàng ta ngẩng đầu, vội vàng nhìn lướt qua những tên có tay chân hung tơn kia thì lập tức sợ hãi, núp ở phía sau Mông Giáng: "Tướng công, ta, ta sợ hãi."
"Đừng sợ, có ta ở đây, hôm nay bằng mọi cách cũng phải đòi lại công bằng cho nàng." Mông Giáng bảo vệ người ở đằng sau.
"Ngươi nói họ đã bắt ngươi, ngươi có chứng cứ gì không?" Phó chủ sự lại hỏi.
Vương Phù Dung cúi thấp đầu rồi nói nhỏ: "Không có."
"Không có chứng cứ, sao có thể chứng minh ngươi bị bắt cóc?"
"Đại nhân, việc này thì cần chứng cứ gì chứ, bọn họ không thừa nhận chẳng lẽ tội danh không thể thành lập sao?" Mông Giáng vừa nghe vậy lập tức nổi giận.
Phó chủ sự giữ nguyên bộ dáng công chính liêm minh: "Mông Giáng, định tội không chỉ cần nhân chứng mà còn phải có vật chứng, cứ để Vương Phù Dung nói, nàng bị bắt khi nào, quá trình nàng bị bắt diễn ra như thế nào, đều phải khai báo rõ ràng."
"Các ngươi đúng là khinh người quá đáng!" Chuyện nhục nhã người như thế mà còn bắt Vương Phù Dung phải nói ra, tính tình của Mông Giáng thoáng chốc đã không thể kìm nén thêm nữa.
Khi Mông Giáng sắp sửa bùng nổ, Mông Tư vội vàng đứng ra kéo hắn quay trở lại: "Đừng làm càn, con bảo nàng kể ra đi, không chịu kể, thì người của cục An Định biết tìm chứng cớ thế nào?"
"Phụ thân, rõ ràng bọn họ là cùng một giuộc, không biết trước đó đã nhận bao nhiêu lợi lộc mà giờ lại bắt nạt chúng ta lúc trước không ở trong thành!"
"Con câm miệng!"
Cuối cùng Mông Giáng vẫn sợ Mông Tư, tuy rằng tức giận, nhưng vẫn phải nhịn xuống, quay lại dịu dàng an ủi Vương Phù Dung: "Phù Dung, nàng đừng sợ, đầu tiên cố ngẫm lại chuyện ngày hôm đó, nhớ đến chuyện gì cũng phải lập tức nói ra, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm mọi cách làm chủ cho nàng."
Có Mông Giáng làm chỗ dựa, gan của Vương Phù Dung lập tức lớn hơn một chút.
"Chính là ngày hôm qua, lúc ta ra ngoài mua đồ thì đột nhiên bị một người từ phía sau dùng bao tải bao trùm đầu, đánh ngất ta, khi tỉnh lại, thì thấy mình đã nằm trong một kho củi, sau đó ta, ta nghe thấy bọn hắn nói dung mạo của ta không tệ, hẳn là sẽ bán được với giá cao. Khi đó ta quá sợ hãi nên đã bỏ trốn trong lúc họ không để ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận