[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1220: Sao Có Thể Là Nàng (2)


Chương 1220: Sao Có Thể Là Nàng (2)
Chương 1220: Sao Có Thể Là Nàng (2)
Chương 1220: Sao Có Thể Là Nàng (2)
Phó chủ sự nghe xong thì hỏi: "Lúc ấy ngươi có thấy rõ được ai đã bắt cóc ngươi không?"
Vương Phù Dung lắc đầu: "Không thấy rõ."
Những người đó vừa nghe thấy lập tức tức giận: "Ngươi nói láo, bọn ta ra ngoài bắt cóc người khi nào hả, cứ coi như là muốn, thì nội thành cũng có rất nhiều người, bọn ta muốn ngươi làm gì chứ!"
Lúc Mông Giáng thành thân bọn họ cũng có đến uống rượu mừng, lúc đó những người canh giữ trong Hổ Doanh đều tới dự, Hổ Uy vì muốn mọi người có thể chung sống tốt hơn, nên đã gọi tất cả bọn họ ra làm quen lẫn nhau một lượt.
Vùng Bắc Hoang này cũng xem trọng nam nữ hay đại phòng lắm, bọn họ làm việc bên dưới nên đương nhiên sẽ ưu tiên ghi nhớ những người trọng yếu.
Vương Phù Dung là con dâu Mông gia, dĩ nhiên bọn họ sẽ không ngu ngốc đến nổi chọc vào nàng ta.
Việc này ông nói cũng có lý, bà nói cũng rất hợp tình, thật đúng là không dễ phán định xem rốt cuộc bên nào là nói thật, bên nào là nói dối.
"Vương Phù Dung, lúc ngươi bị bắt là ở đoạn đường nào, vào khoảng mấy giờ?"
Vương Phù Dung cau mày một lúc, nói ra thời gian.
Phó chủ sự gật đầu ra lệnh: "Trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, tất cả các ngươi ở lại trong phòng chờ đi."
Vương Phù Dung vội vàng nói: "Phó chủ sự, tướng công nhà ta không làm gì sai, tại sao ngài lại nhốt cả hắn?"
Phó chủ sự nhíu mày: "Chuyện ngươi bị bắt còn chưa có kết luận, vậy mà hắn lại dám đến phóng hỏa hậu viện nhà người khác rồi bị bắt, không lẽ ta nhắm mắt mặc kệ việc này được sao?"
"Nếu không phải do bọn họ khinh người quá đáng, thì ta có lý do gì mà đi phóng hỏa? Cái nơi dơ bẩn như họ thì đáng bị ngọn lửa thiêu rụi!"
"Ngươi còn dám kêu oan hả? Ngươi suýt nữa đã lấy mạng bọn ta đấy, ta nói cho ngươi biết, chuyện này vẫn chưa xong!"
Điền Nữu thấy Mông Giáng sắp bị bắt giam cũng nóng nảy: "Việc này còn chưa định tội, các ngươi làm sao có thể nhốt người? Chẳng lẽ luật pháp của thành Thiên Khôi là do các ngươi định đoạt sao?"
Mắt thấy hai bên lại muốn đánh nhau, phó chủ sự vội vàng sai người tách bọn họ ra.
"Ta chính là đang dựa theo luật pháp của thành Thiên Khôi mà làm việc, nếu các ngươi có gì không phục thì cứ thoải mái đi tìm Sở đại nhân."
Mông Tư kéo Điền Nữu còn đang muốn tiếp tục làm loạn lại: "Người cũng chỉ bị nhốt lại đây thôi, dù sao vẫn chưa có định tội, chờ bọn họ điều tra rõ tình hình rồi lại bàn luận cũng không muộn."
"Nhưng Giáng Nhi hắn..." Nhi tử của mình mà sao có thể không đau lòng cho được.
Mông Tư bình tĩnh đảo mắt nhìn sang phó chủ sự: "Mông Tư ta tuy luôn yên phận, nhưng tuyệt đối không phải loại người sợ phiền phức, nếu con ta sai, dĩ nhiên trên dưới nhà ta sẽ chấp nhận mọi hình phạt theo luật pháp. Nhưng nếu ta biết được có người cố tình gây sự, vậy thì ta chắc chắn sẽ không khách khí!"
Những lời này tràn ngập ý cảnh cáo, khiến cho sắc mặt đám người phó chủ sự đều xấu đi.
"Trên dưới cục An Định đều làm việc dựa theo quy củ, giải người xuống cho ta."
Sau đó họ bị áp giải khỏi đó.
Vương Phù Dung lưu luyến không rời đứng tại chỗ, Điền Nữu hơi tức giận mà kéo nàng ta một cái: "Còn thơ thẩn làm gì nữa, nhanh chóng đi về!"
Mông Tư kéo Điền Nữu lại "Được rồi, nàng cũng vô tội trong chuyện này, về trước rồi tính sau."
Vương Phù Dung hơi co rúm lại lén nhìn Điền Nữu một cái, rồi ngoan ngoãn đi theo phía sau bọn họ.
Điền Nữu trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó cũng tức giận đi theo Mông Tư ra khỏi cục An Định.
Sau khi cho người về hết, phó chủ sự lập tức phái người ra ngoài hỏi xem có nhân chứng nào hay không, nếu có thể tìm được nhân chứng, vậy về cơ bản những gì Vương Phù Dung là sự thật.
Sau khi phó chủ sự truyền lệnh xuống, đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người bất ngờ xuất hiện trước mắt, khiến hắn ta sợ tới mức nhảy dựng khỏi ghế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận