[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 1223: Ngươi Đã Làm Gì, Trong Lòng Ngươi Tự Rõ (1)


Chương 1223: Ngươi Đã Làm Gì, Trong Lòng Ngươi Tự Rõ (1)
Chương 1223: Ngươi Đã Làm Gì, Trong Lòng Ngươi Tự Rõ (1)
Chương 1223: Ngươi Đã Làm Gì, Trong Lòng Ngươi Tự Rõ (1)
Điền Nữu nghe xong cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù để Vương Phù Dung bước vào nhà, nhưng trong lòng bà ấy vẫn có một chút khúc mắc, cảm thấy Vương Phù Dung đó căn bản không hề ngây thơ như vẻ bề ngoài mà mọi người đang nhìn thấy.
Khúc mắc đó vẫn luôn tồn tại ở trong lòng bà ấy, và đến hôm nay thì nó bắt đầu bùng phát ra như thế.
"Nói ít vài câu đi, Phù Dung, mẫu thân của con cũng vì lo lắng cho Giáng Nhi. Con hãy nói rõ ràng cho chúng ta biết, hôm con bị bắt cóc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao sau khi con trở về lại không ngay lập tức nói cho chúng ta biết?"
Vương Phù Dung liền nhíu mày: "Con, con sợ. Lúc đầu con không định nói cho tướng công biết, nhưng khi con đang trốn trong phòng khóc thì tướng công đã phát hiện ra con. Tướng công con hỏi đi hỏi lại, con, con mới nói... Con xin lỗi phụ thân, con xin lỗi mẫu thân, con, con thực sự không ngờ rằng tướng công sẽ đi tìm bọn họ."
"Ta nghĩ ngươi rõ ràng là cố ý, bọn họ biết ngươi là dâu của Mông gia bọn ta, bọn họ dám làm gì ngươi chứ!" Điền Nữu vẫn không tin tưởng Vương Phù Dung.
"Long Bát tên tiểu tử này căn bản là người xấu, những chuyện như thế này cũng không phải là hắn ta không làm được, ta sẽ phái người đi điều tra lại chuyện này, trong khoảng thời gian này nếu không có việc gì thì con cứ ở nhà, và đừng chạy lung tung nữa." Điều này được nói với Vương Phù Dung.
Vương Phù Dung nghẹn ngào nói: "Phụ thân, vậy, vậy tướng công của con có xảy ra chuyện gì không?"
Trong thành Thiên Khôi Chi ban ngày là lúc vắng vẻ nhất, nhưng vào ban đêm ở trong tửu lầu lại nháo nhiệt hơn bình thường
Lúc này vẫn còn sớm, nhưng những người trong tửu lầu đã bắt đầu bận rộn, và chẳng mấy chốc mọi người đều sẽ đến tửu lầu sau khi trời tối.
Tầng cao nhất của tửu lầu chỉ có một căn phòng, lúc này chủ nhân của tửu lầu này đang nằm trên một chiếc giường lớn, xung quanh có mấy nữ nhân mặc y phục mỏng manh đang nằm ngổn ngang.
Trong lúc Long Bát đang ngủ say thì cánh cửa phòng bị đá "rầm" một cái.
Long Bát bị dọa sợ, nên liền tỉnh dậy với một gương mặt đầy sự hung ác đang tức giận đến mức phát điên.
"Ai mà to gan đến vậy dám quấy rầy giấc ngủ của lão tử..." Long Bát với cơ thể mập ú, giãy nảy mà ngồi dậy từ chiếc giường.
Đợi đến khi hắn ta nhìn rõ được gương mặt của người đó, thì vẻ mặt của hắn ta liền thay đổi, vẻ kiêu ngạo vừa rồi trong nháy mắt liền biến thành một nụ cười đầy vẻ nịnh nọt.
Cánh cửa bị đá mạnh như thế đã khiến những nữ nhân xung quanh kia bị dọa sợ nên liền nhốn nhào đứng dậy.
"Vẫn còn đứng ngây ra đó mà làm gì? Còn không mau hậu hạ Gia (chủ nhà) thay y phục.
Sau một trận náo loạn trong phòng, những nữ nhân đều vội vàng thay y phục cho Long Bát, và sau đó cúi chào hành lễ rồi nhanh chóng rút lui.
Long Bát đi tới trước mặt Tô Oanh, run rẩy quỳ xuống mà nói: "Không biết thành chủ đại giá quang lâm đến đây, nên không kịp nghênh đón từ xa, xin thành chủ thứ tội."
Tô Oanh tỏa ra lười biếng mà dựa vào thành ghế, nàng cũng không mấy hứng thú mà liền nhìn hắn ta.
"Long Bát, có phải vì vị thành chủ này đã đi vắng một khoảng thời gian, cho nên đã khiến ngươi không còn biết phép tắc là gì phải không?"
Long Bát mặt dạn mày dày liền khẩn trương nói: "Thành chủ, xin thứ tội. Không biết tiểu đệ đã làm gì sai, xin thành chủ hãy nói rõ cho tiểu đệ biết."
Tô Oanh liền cười lạnh, chậm rãi đứng dậy, nhìn hắn ta với ánh mắt khinh thường: "Long Bát, ngươi đã làm cái gì, trong lòng ngươi nên biết rõ hơn bổn thành chủ chứ."
Long Bát trong mắt hơi lóe lên: "Thành chủ, từ khi vào thành tiểu đệ vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, tiểu đệ thật sự chưa làm chuyện không nên làm... ạ!"
Lời còn chưa dứt, giọng nói đã nghẹn lại trong cổ họng của hắn ta, hai mắt của hắn ta liền trợn to lên, thậm chí còn không nói được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận